Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 217



Triệu Hùng không khách khí đánh mông Lý Diệu Linh một cái, sau đó huýt sáo rời đi.

Lý Diệu Linh tức giận giậm chân, cái miệng nhỏ nhắn kêu la: “Hừ! Anh đánh đi, anh đánh cái nữa xem!”

Vừa dứt lời, cửa phòng bị Lý Thanh Tịnh mở ra, nhìn thấy em gái đang đứng ở hành lang, Triệu Hùng đã đi khá xa, cô nhíu đôi mày thanh tú hỏi: “Em đứng đây làm gì vậy?”

Lý Diệu Linh lè lưỡi, nói: “Không có gì ạ!”, sau đó giống như một con mèo nhỏ luồn vào phòng Lý Thanh Tịnh.

“Chị! Ông lão hôm nay là ai vậy? Dáng vẻ cực kì oai phong nha.”

“Ông ấy là thầy giáo hằng ngày dạy võ cho anh rể em. Tuy nhiên ông ấy có hơi kỳ lạ, không cho anh rể em gọi là thầy, chỉ cho gọi như bạn bè ngang tuổi. Chị nghe Triệu Hùng nói hình như ông ấy từng làm hiệu trưởng trước khi nghỉ hưu, còn từng phụ trách phòng giáo dục.”

“Thảo nào!” Lý Diệu Linh bộ dáng có chút đăm chiêu, khoác tay lên vai Lý Thanh Tịnh nói: “Chị, chị có phát hiện từ sau khi anh rể đi theo Trần Thiên Trung, con người anh ấy dường như thay đổi hẳn không.”

“Chứ không phải do hào quang từ người Trần Thiên Trung sao?”

“Dù sao em cũng cảm thấy bây giờ anh ấy rất lợi hại. Chị xem xem, những người đàn ông giàu có ở Hải Phòng bây giờ, có tiếng tăm nhất là Hán Vân Hiển, tập đoàn Vân Yên của nhà anh ta lại bị anh rể làm cho phá sản, khiến cho Hà Quý Nam với Hà Quý Diệu không dám ho he gì. Nghe nói Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt cũng có quyền thế, lại đều là bạn của anh rể. Anh ấy chỉ là một lái xe, vốn không thể so với hai đại gia đó.”

Lý Thanh Tịnh đương nhiên biết những điều này, nghe vậy mỉm cười, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào. Đây là cảm giác mà trước kia Triệu Hùng không có khả năng cho cô cảm nhận được.

Lý Thanh Tịnh khẽ thở dài: “Không sợ đàn ông nghèo, chỉ sợ người đàn ông không có chí tiến thủ, nếu người chồng biết phấn đấu vươn lên, có người phụ nữ nào lại mong muốn ly hôn chứ, đến cuối cùng người chịu tổn thương không phải vẫn là con cái hay sao?”

“Chị, này là chị đang chấp nhận anh rể à?” Lý Diệu Linh nhếch khóe miệng cười ranh mãnh, thăm dò hỏi.

“Cũng không thể nói là chấp nhận, chị chỉ nói anh ấy cũng có những mặt gây thiện cảm. Chẳng qua, chị với anh ấy vừa xảy ra chút cãi vã nhỏ, còn chưa có làm hòa đâu, chị cũng muốn nhìn xem anh ấy định hành xử như thế nào?”

“Trời ạ! Chị, chị không thể chỉ dựa vào một vết son môi mà đã định tội lên đầu anh rể được. Ăn trộm có tang, chơi ngang có tích! Có thể là một số hồ ly tinh muốn câu dẫn anh rể, nhưng chị phải có bằng chứng thì mới chứng tỏ được. Chỉ dựa vào một vết son môi, cũng có thể đáp là của người trong nhà, em cảm thấy có chút hơi quá.”

Lý Thanh Tịnh dí ngón tay vào giữa trán em gái, giận dữ nói: “Con nhóc này, Triệu Hùng mới cho một cái vé VIP Đế Nặc miễn phí, đã bị thu phục ngay rồi?”

“Cũng không hẳn, anh ấy thực sự đã giúp em rất nhiều lần. Em chỉ nói lý lẽ thôi mà.”

Lý Thanh Tịnh nói: “Em không cần bào chữa thay anh rể em, việc này chị biết tự cân nhắc!”

Trong nhà hàng của khách sạn Xuân Nghĩa, Lý Quốc Lâm sắc mặt nghiêm trọng, phiền muộn uống rượu.

Triệu Hùng cầm chai rượu lên, rót cho bố vợ Lý Quốc Lâm một ly, lại cũng tự rót cho mình một ly.

“Bố vợ, sao bộ dáng lại đầy tâm sự như thế này?” Triệu Hùng hỏi dò Lý Quốc Lâm.

Lý Quốc Lâm khẽ thở dài: “Triệu Hùng, con không cảm thấy nhà họ Đào dạo này rất yên tĩnh sao?”

“Yên tĩnh như vậy không tốt sao?” Triệu Hùng hỏi ngược lại Lý Quốc Lâm.

Lý Quốc Lâm lắc đầu nói: “Việc này nhất định không bình thường, bố hiểu rất rõ Đào Yên Nguyên, mấy người Đào Yên Nguyên, Đào Yên Quân, còn có mẹ vợ con Đào Ái Hoa. Tuy rằng mẹ vợ con đã có biểu hiện biết hối cải làm lại từ đầu, nhưng mấy kẻ kia đều chẳng phải hạng tốt lành gì. Cho dù không có chuyện gì thì cũng sẽ gây ra rắc rối. Hiện tại nhà họ Đào mới chiếm được một khoản đầu tư khá lớn, nhưng tại sao đội ngũ thi công nhà họ vẫn không nhúc nhích triển khai gì?”

Sau khi nghe xong, Triệu Hùng không khỏi nhíu chặt chân mày. Anh hiển nhiên biết rõ phong cách làm việc của nhà họ Đào, sự việc quả thật có chút khác thường. Tuy nhiên, hiện tại tập đoàn Khải Thời và tập đoàn Hùng Quang đều đang tham gia vào chuyện này, anh không muốn nghĩ quá phức tạp, quan tâm đến sự việc này.

“Bố vợ, nhà họ Đào là tự bước đi trên con đường của mình. Bố không cần quá lo lắng chuyện này làm gì!” Triệu Hùng khuyên nhủ Lý Quốc Lâm.

“Thật ra bố không muốn để tâm đến đến việc này, cũng không có khả năng kiểm soát. Chỉ là hiện tại mẹ vợ con đang quản lý sổ sách nhà họ Đào. Trong lòng bố luôn có một loại dự cảm lo sợ bất an, hơn nữa cảm giác này còn cực kỳ mãnh liệt!”

Triệu Hùng nói: “Nếu nhà họ Đào không hợp tác với tập đoàn Hùng Quang dẫn đến sa sút, thì cũng sẽ không đi tới bước đường này. Là do họ tự mình chặt đứt đường sống, còn có thể đổ lỗi cho ai được?”

“Là do bà lão đó quá kiêu ngạo! Chung quy lại là muốn trước khi chết có thể vực lại thời kỳ huy hoàng của nhà họ Đào khi xưa. Lại không biết rằng, không có ai hoàn hảo mãi mãi, hoa nở rồi cũng phải tàn. Nhà họ Đào quả thực đã suy tàn rồi!”

Triệu Hùng thấy bố vợ Lý Quốc Lâm dường như rất xúc động, cùng uống vài ly với ông. Kết quả, sau khi uống được một lúc thì Lý Thanh Tịnh tới. Thấy Lý Quốc Lâm đang uống rượu cùng Triệu Hùng, liền quay ra mắng cho Triệu Hùng mấy câu, nói bố cô bị cao huyết áp, không thể uống quá nhiều rượu. Cô giải tán hai người đang trên bàn rượu!

Buổi tối, Triệu Hùng tiếp tục tới công viên luyện võ.

Hà Vương Hội tới trước Triệu Hùng một bước, sớm đã ngồi trên tảng đá luyện khí công.

Triệu Hùng không luyện võ luôn mà tới gần Hà Vương Hội cười nói: “Anh Hội, anh được đó! Hóa ra trước khi về hưu anh không chỉ là hiệu trưởng trường đại học mà còn là giám đốc Sở Giáo dục thành phố.”

Hà Vương Hội mở mắt nói: “Cậu muốn nghe chuyện quá khứ của anh à?”

“Là muốn biết, nếu không anh kể một chút đi?”

Hà Vương Hội trực tiếp gõ nhẹ lên đầu Triệu Hùng, nghiêm mặt nói: “Bớt nói chuyện phiếm, nhanh nhanh đi luyện tập đi!”

Triệu Hùng thấy ông Hội hung dữ như vậy, nào dám hỏi chuyện tình của ông lão này nữa. Nhận lấy cây roi dài trước mặt từ ông Hội, bắt đầu tràn đầy khí lực luyện tập.

Một loạt roi vọt tới, Triệu Hùng vẫn còn chưa hài lòng.

Đây chính là một cây roi dài, không phải một cây roi nhỏ để lùa gia súc. Chính là kiểu mấy ông già múa roi trong công viên. Một roi đánh tới, trong không trung như phảng phất tiếng sấm, tràn đầy khí thế hung bạo.

Triệu Hùng tin rằng nếu mình múa roi diễn xiếc ảo thuật trong công viên, nhất định sẽ thu hút rất nhiều người đến xem.

Luyện tập cho đến khi phía đông có ánh sáng ló rạng, Triệu Hùng lúc này mới vội vã trở về khách sạn.

Ăn sáng xong liền đưa con gái đến nhà trẻ.

Triệu Hùng gọi điện cho Kim Trung ở trong thành phố nói về việc hôm nay anh sẽ đi lên thành phố.

Kim Trung nói đã sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, chỉ chờ Triệu Hùng đến.

Triệu Hùng cười nói: “Vậy cậu chờ tiếp đón tôi đi! Buổi trưa tôi tới nơi.”

“Được, đến lúc đó tôi gửi vị trí cho anh, anh cứ đi thẳng tới.”

“Không được, tôi phải đi tới quán bánh Đinh Hương trước đã. Ngày mai là sinh nhật vợ tôi, cô ấy rất thích ăn bánh ngọt ở tiệm này. Nghe nói cửa hàng này nổi tiếng lắm, sợ đặt trễ không kịp!”

“Ai da! Anh thật là mất hứng. Hay là tôi trực tiếp mua lại cửa hàng này, để đầu bếp đi với anh đến Hải Phòng làm bánh tại chỗ luôn.”

Triệu Hùng nghe xong mà ngẩn cả người. Nếu là người khác, nhất định sẽ bị nghĩ là đang ba hoa khoác lác. Chẳng qua, chuyện này đối với Kim Trung mà nói quả thật chỉ là đồ ăn nhỏ trên đĩa.

“Nói chuyện đó sau đi! Tôi đi xem trước đã, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Phải rồi, tôi có đưa Hồ Dân đến cùng, vừa lúc bàn với anh mấy vấn đề về khu công nghiệp sử dụng công nghệ cao mới.”

“Được! Mau tới đi, tôi đợi anh.” Kim Trung thúc giục Triệu Hùng.