Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 220



Khách sạn Kim An!

Kim Trung, Triệu Hùng, Nông Tuyền, Hồ Dân, Lê Mai, còn có một cô thư ký của Kim Trung, ngồi xung quanh bàn tròn trong một gian phòng của khách sạn.

Hầu hết các phòng nơi này đều trang trí theo hơi hướng hiện đại, trang nhã với bàn gỗ, phối hợp với bàn xoay chạy bằng điện. Chỉ tính riêng đồ trên cái bàn này thôi chắc cũng phải hơn ba trăm triệu. 

Lê Mai nhìn thấy nhân viên phục vụ đối với Kim Trung đặc biệt cung kính. Ánh mặt ấy thật giống như đang gặp sếp lớn. Trong lòng nổi lên sự tò mò, hướng tới Kim Trung dò hỏi: “Anh Trung, nếu tôi đoán không nhầm, cái khách sạn này là do anh mở ra, đúng không?” 

Kim Trung nghe vậy hơi giật mình, hướng Lê Mai giơ ngón tay cái lên rồi mỉm cười: “Cô Mai, cô quả là có con mắt tinh tường! Đúng vậy, nhà hàng này là do tôi làm chủ.” 

Khách sạn Kim An này ít nhất phải có mấy chục tầng, có thể nói cho dù không phải lớn nhất ở tỉnh này, nhưng loại quy mô khách sạn này, ở đây chắc hẳn cũng phải xếp hạng đầu. 

Lê Mai nở nụ cười xinh đẹp nói: “Ông chủ Trung thật thích nói đùa, quy mô khách sạn này, anh còn nói là kinh doanh nhỏ sao?”

Kim Trung lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Thật sự, đây chỉ là kinh doanh nhỏ, so với những ông lớn trong vùng này, thật không thể sánh được.”

Đây là lời nói thật, tuy nói nhà họ Kim có nguồn lực tài chính không tệ, nhưng nếu nói thực sự giàu có thì vẫn còn có khoảng cách nhất định. Chỉ là người ngoài cuộc không hiểu thôi.

Có thêm những phát hiện mới, Lê Mai càng thêm cao hứng. Uống cùng Triệu Hùng, Kim Trung hẳn 2 chén rượu.

Triệu Hùng thấy cô uống rượu liên tiếp liền khuyên nhủ: “Cô Mai, cô vẫn là nên uống bớt rượu đi. Uống nhiều không tốt cho bệnh của cô!”

Lê Mai buồn bã, cố gắng gượng cười: “Anh Hùng, nếu ông trời đã định sẵn là tôi không thể sống lâu mà những ngày tháng cuối đời không tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này thì thà chết sớm đi cho rồi.”

Kim Trung nghe vậy nhíu mày, nhìn Lê Mai hỏi một câu: “Cô Mai, cô không khỏe sao?”

“A, tôi phát hiện mình u não cách đây không lâu. Đó là lý do tại sao Triệu Hùng mới lo cho tôi.”

Kim Trung nói: “Hay là cô đến tỉnh này phẫu thuật đi, tôi có quen vị giáo sư là trưởng khoa ngoại của bệnh viện tỉnh, có thể giúp cô đặt lịch sớm một chút.”

“Vậy trước tiên cảm ơn lòng tốt của anh, chờ tôi nghĩ thông suốt, nhất định tìm anh để làm phẫu thuật.”

Bởi vì có người ngoài ở đây, nên Triệu Hùng và Kim Trung cũng không nhắc tới những chuyện riêng tư.

Kim Trung hỏi Triệu Hùng có muốn ở lại tỉnh này đêm nay không, Triệu Hùng nói rằng còn có công việc nên sẽ về luôn trong đêm nay.

Triệu Hùng cũng không nhắc tới ban đêm còn phải luyện công, không thể gián đoạn. Sau khi dùng bữa, Lê Mai quay lại tòa soạn. Triệu Hùng muốn đi đến tiệm bánh Đinh Hương để mua bánh kem nên liền cùng Kim Trung chào tạm biệt, mỗi người một ngả. Để lại Hồ Dân ở lại thảo luận với Kim Trung về hợp tác giữa hai bên dự án khu Công Nghiệp Công nghệ cao Cấp tỉnh - Thành Phố. 

Bởi vì chiếc Bentley Triệu Hùng lái đã nổ tung nên Kim Trung đã trực tiếp đưa cho Triệu Hùng chiếc Audi A8 đời mới nhất, còn nói chiếc này chưa lên sàn, coi như là quà sinh nhật để Triệu Húc tặng cho bà xã Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng cũng không từ chối, dù sao đối với Kim Trung mà nói, cũng chỉ giống như người bình thường mua một bao thuốc lá.

Thành phố Hải Phòng!

Lý Diệu Linh lên mạng lướt web, thấy một mẩu tin tức. Đại khái nói rằng một chiếc Bentley với biển số 75**** tự phát nổ giữa đường.

Sau khi đọc tin tức này, điện thoại rơi một tiếng “Bốp”. Khi cô cầm lên màn hình đã bị nứt. Không quan tâm đến màn hình điện thoại bị vỡ, cô nhấc điện thoại gọi trực tiếp cho chị gái Lý Thanh Tịnh.

“Chị ơi, anh rể bị tai nạn.”

Lý Thanh Tịnh chuẩn bị tan làm, cô nghe vậy sửng sốt, hỏi: “Anh ấy đã xảy ra chuyện gì.”

“Anh rể không phải đi xa có việc sao? Xe đang đang đi giữa chừng liền nổ tung.”

Sau khi nghe xong, huyết áp Lý Thanh tịnh tăng vọt, một trận hoa mắt chóng mặt truyền đến.

Cô dựa vào bàn, tay vẫn cầm điện thoại, nửa ngày không nói tiếng nào.

Giọng nói của Lý Diệu Linh có chút gấp gáp, kêu to: “Chị! Chị ơi! Chị không sao chứ?”

Lý Thanh Tịnh như chôn chân tại chỗ, mãi thật lâu sau mới lên tiếng: “Chị không sao, Linh, chị cúp máy trước, bây giờ chị sẽ thử gọi điện thoại cho anh ấy xem sao.”

“Được rồi, được rồi, chị mau đi gọi điện đi.” Lý Diệu Linh thúc giục.

Sau khi cúp máy, Lý Thanh Tịnh gọi vào số điện thoại của Triệu Hùng. Điện thoại rung chuông mấy lần, nhưng Triệu Hùng không bắt máy. Trong lòng của Lý Thanh Tịnh như đang ngồi trên đống lửa, lo lắng nói: “Bắt máy đi, bắt máy đi mà.”

Lúc này, Triệu Hùng bắt máy, nói: “Thanh Tịnh”

Nghe được giọng của Triệu Hùng, bao nhiêu nỗi lo âu, sợ hãi, tất cả đều biến mất hết.

“Triệu Hùng, em nghe Diệu Linh nói xe của anh đi trên đường bốc cháy rồi phát nổ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Triệu Hùng vốn không muốn đem chuyện này kể cho bà xã biết, không nghĩ tới Thanh Tịnh đã biết trước rồi. Xem ra, Lê Mai đã đem ảnh chụp truyền đến tòa soạn, bài báo đã được phát hành.

Triệu Hùng an ủi vợ, nói: “Thanh Tịnh, chuyện này anh cũng không định nói với em, nhưng không ngờ em đã biết rồi.”

“Có chuyện gì vậy?” Lý Thanh Tịnh tiếp tục hỏi.

Triệu Hùng sợ vợ lo lắng, chỉ nói khi đi được nửa đường, lúc đến trạm dừng chân thì xe tự nhiên nổ tung! May mắn là anh cùng Nông Tuyền, Hồ Dân xuống xe nghỉ ngơi nên đã thoát nạn.”

Nghe Triệu Hùng kể ngọn ngành mọi việc, Lý Thanh Tịnh thở dài nhẹ nhõm, hỏi Triệu Hùng: “Anh có cần em lái xe đến đó đón anh không?”

Triệu Hùng nghe xong, mắt sáng lên, không nghĩ tới trong cái rủi lại có cái may. Lý Thanh Tịnh bắt đầu quan tâm đến anh.

“Không cần, ở đây có xe để trở về.”

“Có xe? Không phải xe của anh phát nổ rồi sao?” Lý Thanh Tịnh nghi hoặc hỏi.

Triệu Hùng đứng trước cửa của tiệm banh Đinh Hương, cười cười nói: “Gọi video đi, anh cho em xem cái này”

Cúp máy, bật cuộc gọi điện video. Triệu Hùng hướng điện thoại đến chiếc Audi A8, cười đắc ý nói: “Thanh Tịnh, con xe này thế nào?”

“Đây là Audi A8?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

“Chính xác!”

“Của ai?”

Triệu Hùng nói: “Của em!”

“Của em?” Vẻ mặt Lý Thanh Tịnh nghi hoặc cùng với khó hiểu.

Triệu Hùng cười rất vui vẻ: “Xe này là quà sinh nhật người khác tặng cho em.”

Lý Thanh Tịnh có chút không hiểu, ở tình này cô cũng không quen ai là đại gia, ai lại tặng cho cô chiếc xe tiền tỷ này.

“Triệu Hùng, đừng giỡn nữa, chiếc xe này rốt cuộc là của ai tặng.”

Thấy bà xã có vẻ bắt đầu tức giận, Triệu Hùng vội vàng giải thích: “Chiếc xe này là của Kim Trung tặng làm quà sinh nhật cho em.”

“Tặng cho em một chiếc Audi A8?”

Lý Thanh Tịnh nghe vậy giật cả mình, cô biết Kim Trung có rất nhiều tiền, nhưng thật không ngờ lại hào phóng đến mức như vậy.”

“Triệu Hùng, sao anh có thể nhận một món quà đắt tiền đến vậy.” Lý Thanh Tịnh than thở với Triệu Hùng.

Triệu Hùng có thể hiểu được Lý Thanh Tịnh, chiếc xe này đối với bà xã anh mà nói thật sự là rất quý giá. Nhưng lại nói, đối với Kim Trung thật sự chỉ là món quà bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. 

“Thanh Tịnh, anh cũng thử từ chối, nhưng Kim Trung nói lần đầu cậu ta gặp em cũng chưa có tặng quà chào hỏi. Vừa vặn đến sinh nhật em, liền đem cái xe này tặng em làm quà. Nếu em không thích, cậu ta liền đập đi ngay tại chỗ. Anh nghĩ, thay vì đập chiếc xe này uổng phí, chi bằng chúng ta nhận lấy cho cậu ấy vui.”

Lý Thanh Tịnh sau khi nghe Triệu Hùng giải thích, cũng không còn trách móc. Cô nói với Triệu Hùng: “Anh làm xong việc rồi thì sớm quay lại.”

“Anh biết rồi!”

Lý Thanh Tịnh còn ngập ngừng hỏi lại: “Anh...ngày mai anh có thể quay lại không?” 

Triệu Hùng nghe xong, tâm trạng hơi dao động, nhưng lại giả vẻ đắn đo, nói: “Ông Trần phân phó công việc anh làm còn chưa xong xuôi. Ngày mai, nhất định anh sẽ cố gắng trở về sớm nhất có thể.”

“Không sao, công việc vẫn là quan trọng hơn.”

Triệu Hùng: “Ừm" một tiếng, sau đó còn nói thêm: “Thanh Tịnh, em yên tâm, kể cả khi anh không kịp xong công việc cũng sẽ nói với em lời chúc mừng sinh nhật.”