Sự chú ý của Lý Diệu Linh đều đổ dồn vào xấp tiền năm trăm nghìn trên mặt đất nên hoàn toàn không để ý tới người ở phía sau Vân Nhã.
Triệu Hùng nhân cơ hội rời khỏi cửa hàng từ sau lưng của Vân Nhã.
Sau khi ra khỏi cửa hàng anh thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi quá nguy hiểm suýt chút nữa bị em vợ vừa vặn bắt gặp.
Lý Diệu Linh cúi đầu nhìn thấy toàn bộ số tiền đều bị mình ngồi lên, lúc này cảm giác lo lắng mới biến mất.
Vân Nhã lên tiếng hỏi cô ấy: “Thật xin lỗi cô có sao không?”
Lúc này Lý Diệu Linh mới ngẩng đầu lên, khi cô ấy nhìn thấy người mở cửa đụng phải mình là Vân Nhã, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh băng.
“Hóa ra là cô.”
Vân Nhã mỉm cười rồi hờ hững nói: “Ồ! Thì ra là em vợ của Triệu Hùng à? Thấy cô da dày thịt béo nên chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Cô mới da dày thịt béo ý, cô, cái đồ hồ ly tinh này sao lại tới đây chứ?”
Cô ta giơ tay lên hất những lọn tóc mượt mà như rong biển rồi cười chế giễu: “Tôi đến đây thì rất kỳ quái hay sao. Chẳng lẽ trung tâm mua sắm Tần Uyển là nhà cô mở à? Cô có thể đến đây vì sao tôi lại không thể chứ? Lần sau đi đường nhớ chú ý một chút, cô gái nhỏ trông cũng rất xinh đẹp nhỡ đâu đụng phải khiến gương mặt bị thương, cẩn thận không lấy được chồng đấy.”
Nói xong khẽ hừ một tiếng rồi sải đôi chân dài với những bước đi uyển chuyển và tao nhã quay người rời khỏi.
“Cô...”
Lý Diệu Linh bị Vân Nhã làm cho tức giận nói không lên lời, vốn định đuổi theo cãi nhau với cô ta nhưng vừa nghĩ đến số tiền mình đang ngồi lên, chờ sau khi cô ta rời khỏi mới nhanh chóng nhặt vài tờ hơn mấy triệu lên rồi nhét vào trong túi của mình.
Thấy không có ai ở xung quanh lúc này cô ấy mới yên tâm. Cô đến phòng thay đồ xem thử nhưng Triệu Hùng cũng không có ở đây.
Thật kỳ lạ anh chàng này lại chạy đi đâu rồi?
Khi Triệu Hùng trở lại từ bên ngoài vừa vặn đụng phải Vân Nhã.
Cô ta nháy mắt với anh và tỏ ra khiêu khích.
Triệu Hùng trực tiếp vỗ vào bờ mông cong vút của cô ta một cái để thể hiện sự trừng phạt.
Nhưng Vân Nhã lại tỏ ra rất hưởng thụ tặng cho anh một chiếc hôn gió sau đó cười đắc ý rời khỏi.
Lúc này điện thoại của Triệu Hùng vang lên, anh vừa liếc nhìn là em vợ Lý Diệu Linh gọi tới mà không khỏi bật cười.
“Anh rể, anh chạy đi đâu vậy?” Trong giọng nói của cô ấy lộ ra vẻ lo lắng.
“Đi hút thuốc, anh là một người đàn ông cứ ở trong cửa hàng chuyên bán đồ nữ cũng không tiện cho lắm.”
Anh vừa nói vừa bước vào trong cửa hàng, sau khi thấy em vợ của mình cố ý thổi một hơi vào cô ấy.
Mùi thuốc lá nồng nặc vô cùng gay mũi, Lý Diệu Linh vừa ngửi thấy đã buồn nôn lúc này mới tin những gì anh nói.
“Anh rể anh đoán em vừa mới nhìn thấy ai?”
“Vân Nhã chứ gì, vừa rồi anh mới nhìn thấy cô ta.”
“Hừ! Em vừa nhìn thấy người phụ nữ đó đã biết không phải là dạng tốt đẹp gì rồi, anh rể anh phải tránh xa cô ta ra một chút.”
Một ngón tay của Triệu Hùng chọc lên trán của Lý Diệu Linh rồi nói: “Cô nhóc này, nói giống như anh thích Vân Nhã thì cô ta có thể nhìn trúng anh ý? Em cũng không nghĩ đến cô ta có thân phận ra sao, cô ta là con gái ngàn vàng của nhà họ Vân đấy mà anh đã là người có gia đình rồi làm sao người ta nhìn trúng anh được chứ?”
Lý Diệu Linh trầm ngâm suy tư một lúc lâu rồi lên tiếng nói: “Vậy cũng chưa chắc có lẽ bây giờ người có tiền sẽ thích khẩu vị này.”
“Đừng có suy nghĩ lung tung nữa mau chọn quà cho chị em đi, một lát nữa đợi chị em đón cháu xong chúng ta sẽ đến công ty cô ấy.”
Lúc này cô ấy mới thôi, rồi đột nhiên nhớ tới chuyện mình vừa nhặt được tiền. Cô ấy kéo ống tay áo anh rồi quan sát xung quanh xem có người hay không sau đó mới nhỏ giọng nói: “Anh rể em vừa mới nhặt được tiền.”
Triệu Húc nhìn thấy xấp tiền mà Vân Nhã cố ý ném trên mặt đất, cô nhóc Lý Diệu Linh đáng thương còn tưởng rằng mình gặp vận may.
“Thật sao? Nhặt được bao nhiêu vậy?’ Anh giả bộ kinh ngạc mở miệng hỏi.
“Em cũng không nhìn, ít thì cũng phải mấy triệu.”
“Vậy thì em giấu cho tốt cẩn thận không bị người khác nhìn thấy.” Anh dặn dò em vợ của mình.
Lý Diệu Linh vui vẻ nói: “Em giấu từ lâu rồi. Em phát hiện gần đây vô cùng may mắn, đây cũng là lần đầu tiên nhặt được nhiều tiền như vậy.”
“Được rồi, mau chọn quà cho chị em đi, chúng ta phải đi rồi.”
“Đã chọn xong từ lâu rồi. Anh xem hai mẫu này như thế nào?”
Cô ấy kéo Triệu Hùng đến trước hai kiểu đồ lót.
Nhân viên bán hàng giới thiệu với hai người: “Cô đây có ánh mắt thật tinh tường, hai kiểu dáng này chính là sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi được bán khá chạy.”
Triệu Hùng liếc nhìn giá một chút, một bộ có giá mười ba triệu sáu trăm, bộ còn lại là hai mươi triệu sáu trăm nghìn.
Không nghĩ tới giá cả lại đắt đỏ đến như vậy.
Đương nhiên thị trường này là nơi bạn không thể ngờ đến chứ không có người không bán được.
Anh liếc nhìn mấy kiểu mẫu khác đều có giá hơn ba mươi năm triệu, xem ra em vợ Lý Diệu Linh đã xem xét tình hình thực tế của anh rồi mới lựa chọn hai bộ từ mười ba đến hai mươi triệu này.
Sau khi anh nhìn qua rồi nói với cô ấy: “Kiểu dáng không tồi nhưng chị em thích màu hồng phấn và màu vàng.”
Hai mắt của cô ấy bỗng sáng ngời rồi nói: “Anh rể ánh mắt anh rất tốt đấy. Em đang định mua hai màu này cho chị ấy.”
Sau đó quay sang nói với nhân viên bán hàng: “Cô ơi làm phiền cô gói lại hai bộ này, một bộ màu phấn hồng và một bộ màu vàng. Cảm ơn.”
“Được ạ, mời qua bên này với tôi”
Nhân viên phục vụ dẫn Triệu Hùng đi quẹt thẻ.
Anh vốn định rời đi nhưng lại nhìn thấy em vợ luyến tiếc không ngừng xoay chuyển trong cửa hàng.
Làm sao anh lại không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì chứ, bình thường nào dám mặc những bộ đồ đắt như vậy nên hào phóng lên tiếng: “Diệu Linh nếu như em thích cửa hàng này thì tự chọn lấy hai bộ đi anh rể sẽ trả tiền cho em.”
Lý Diệu Linh vừa nghe thấy vậy vui vẻ nhảy cẫng lên, rồi kiễng chân hôn lên mặt Triệu Hùng một cái sau đó hào hứng nói: “Anh rể anh thật tốt. Vậy thì em sẽ không khách sáo nữa?”
“Cô nhóc này em đã từng khách sáo bao giờ vậy?” Triệu Hùng khẽ mỉm cười.
Lý Diệu Linh cũng không dám chọn quá đắt tiền cho mình, biết chị gái Lý Thanh Tịnh và anh rể muốn mua nhà nên phải dùng đến rất nhiều tiền, vì vậy chỉ lấy hai bộ tổng cộng mới có hơn mười bốn triệu.
Anh cũng không ngờ cô nhóc này lại hiểu chuyện đến vậy, nhưng cũng không vạch trần mà trả tiền hộ em vợ.
“Diệu Linh chúng ta cần phải đi rồi.”
Triệu Hùng lên tiếng thúc giục Lý Diệu Linh.
Một tay cô ấy cầm đồ đạc tay còn lại khoác tay anh, tâm trạng vô cùng vui vẻ lại nhặt được tiền cộng thêm việc Triệu Hùng tặng cho hai bộ đồ lót đắt tiền, phấn khích đến mức không ngừng lải nhải bên tai anh.
Sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm Tần Uyển vừa vặn bắt gặp một cô bé bán hoa.
Lý Diệu Linh bước tới mua một bông với giá hơn mười nghìn rồi đưa cho anh: “Anh rể hôm nay là sinh nhật của chị em, dù anh không mua một bó hoa tươi cho chị ấy thì cũng phải mua một chút bày tỏ thành ý chứ?”
“Ừ nên như vậy, Diệu Linh vẫn là em chu đáo.”
“Bông hoa này tặng anh đó.”
Triệu Hùng cũng không khách sáo tiện tay nhận lấy, anh nhìn thoáng qua thời gian buổi chiều đi đặt nhà hàng lại cùng ăn trưa với em vợ Lý Diệu Linh, sau đó còn đi dạo ở trung tâm mua sắm Tần Uyển nên hiện tại đã hơn bốn giờ chiều rồi.
Triệu Hùng nói với cô ấy: “Diệu Linh em gọi điện cho chị em đi rồi nói năm giờ qua đón cô ấy đi ăn cơm. Nhưng đừng có nhắc đến tên của anh đấy, anh muốn làm cho cô ấy bất ngờ.”
“Anh cứ yên tâm đi đảm bảo em sẽ làm tốt.” Lý Diệu Linh ra hiệu Ok.
Sau khi điện thoại được kết nối cô ấy mở miệng làm nũng: “Chị ơi, hôm nay mấy giờ chị tan làm vậy? Em đã đặt chỗ rồi buổi tối sẽ tổ chức sinh nhật cho chị.”
Lý Thanh Tịnh đợi từ sáng đến tối nhưng anh chồng Triệu Hùng ngay cả một câu “Chúc mừng sinh nhật” cũng không gửi đến.
Thậm chí cô còn nghi ngờ có phải anh đã quên ngày sinh nhật của cô rồi không. Mặc dù ngoài miệng nói không bận tâm nhưng trong lòng vẫn rất để ý đến cảm nhận của anh về mình.
“Đón sinh nhật gì chứ, chị vẫn còn trẻ lắm. Một lát nữa quay về khách sạn của bố rồi cùng nhau ăn một bữa cơm là được rồi.”
“Như vậy sao được? Năm nay là sinh nhật lần thứ hai sáu của chị nên cần phải trải qua vui vẻ. Chị xem năm ngoái là năm tuổi của chị hết vụ việc tham ô lại chọc phải người xấu, mọi chuyện không hề suôn sẻ nên năm nay phải mượn cơ hội sinh nhật này xóa bỏ vận xui. Cứ quyết như vậy nhé. Em bắt xe đến chỗ chị ngay đây.”
Lý Thanh Tịnh mở miệng nói: “Chị vẫn chưa làm xong việc ở công ty, dù thế nào cũng phải đến sáu giờ.”
“Không được. Em đã đặt chỗ xong xuôi rồi, người ta chỉ giữ đến năm rưỡi thôi, công ty là của chị nên quyền quyết định nằm trong tay chị, cứ như thế nhé bây giờ em đến chỗ chị.” Lý Diệu Linh không đợi cô đồng ý trực tiếp cúp máy.
Lý Thanh Tịnh lắc đầu khóe môi nở một nụ cười, cô biết rất rõ tính tình của em gái mình cô nhóc này chính là như vậy, nên gọi cho thư ký Đặng Gia Hân nhờ cô ta gửi giúp mấy bản thảo quan trọng cho khách hàng rồi mới bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Đúng lúc này Dao Châu lên tiếng hỏi cô: “Mẹ ơi mẹ đón sinh nhật thì bố có kịp về hay không?”
“Dao Châu bố còn bận làm việc kiếm tiền cho con tiêu nữa nên sinh nhật mẹ không quan trọng, công việc của bố mới là quan trọng nhất.”
“Nhưng bố nói sẽ tặng cho mẹ một điều bất ngờ vào sinh nhật của mẹ mà.”
Lý Thanh Tịnh cười khổ cho đến bây giờ cô còn chưa nhận được tin nhắn “Chúc mừng sinh nhật” ấm áp của chồng mình đâu, thì làm sao mà có điều bất ngờ được chứ?
Cô vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với Dao Châu: “Dao Châu chúng ta không cần để ý đến bố nữa, lát nữa cùng đi ăn cơm với dì út nhé.”
“Vâng ạ được ăn ngon rồi. Con giúp mẹ thổi nến sinh nhật nhé.” Cô bé hào hứng nói.
“Được chứ. Cùng nhau thổi nến.”
Lý Thanh Tịnh thu dọn đồ đạc xong xuôi vừa mới dắt con gái ra khỏi công ty thì đã nhìn thấy một chiếc Maserati dừng ở trước cửa.
Sau khi cánh cửa xe mở ra một người đàn ông cao lớn đẹp trai ôm một bó hồng màu xanh da trời xinh đẹp bước về phía cô.
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy người này không khỏi sửng sốt, bởi vì người này không phải là ai khác mà chính là Cao Tuấn Vũ người đã từng cứu cô.
Cao Tuấn Vũ có vẻ thích thú với biểu cảm ngạc nhiên của cô, người phụ nữ này giống như một kiệt tác trên trời chỉ cần nhíu mày hay mỉm cười đều vô cùng xinh đẹp, ngay cả biểu cảm kinh ngạc cũng tựa như một mỹ nhân tuyệt đẹp bước ra từ trong tranh, làm cho người ta không thể rời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp đến mức nghẹt thở.
Anh ta ôm bó hoa trong tay rồi đưa đến trước mặt của Lý Thanh Tịnh, trên mặt nở một nụ cười nhã nhặn duyên dáng rồi nói: “Cô Thanh Tịnh chúc cô sinh nhật vui vẻ. Bó hoa này tặng cô.”
Cô không có lập tức đưa tay ra nhận lấy bó hoa, điều này khiến cho vẻ mặt của anh ta có chút xấu hổ.
“Cám ơn.”
Cô mỉm cười thản nhiên rồi mở miệng hỏi Cao Tuấn Vũ: “Anh Tuấn Vũ xin hỏi làm sao anh lại biết hôm nay là sinh nhật của tôi vậy?”