Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 235



Nhìn thấy Lê Mai và Vi Chính Thanh ở cùng một chỗ thực sự khiến Triệu Hùng bị sốc.

Trong ấn tượng của Triệu Hùng, mặc dù Lê Mai mới chuyển đến nhưng anh đã nghi ngờ cô ta. Nhưng về sau người phụ nữ này làm việc gì cũng khá tốt, không hề có biểu hiện gì đáng ngờ. Không ngờ rằng người phụ nữ này lại có quan hệ với Vi Chính Thanh.

Trần Thiên Trung nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, hay là con tới giải thích cho cậu chủ đi?”

Trần Văn Sơn gật đầu nói: “Từ khi cậu chủ nhờ tôi điều tra vụ tai nạn xe hơi của Lý Thanh Tịnh thì tôi đã điều tra ra Vi Chính Thanh. Nhưng Vi Chính Thanh này rất xảo quyệt, từ đó đến nay chưa từng lộ sơ hở. Sau này, một lần vô tình, tôi nhìn thấy Vi Chính Thanh tiếp xúc với Lê Mai, lúc này mới xác định tai nạn xe cộ thực sự không phải vô tình.”

“Văn Sơn, ý anh là Lê Mai giật dây Vi Chính Thanh làm việc này?” Triệu Hùng hỏi.

“Đúng vậy.”

Trần Văn Sơn nói tiếp: “Sau này, tôi thay đổi đối tượng điều tra, bắt đầu âm thầm điều tra Lê Mai. Cậu chủ, có thể cậu không nghĩ tới, ngay cả cô ta tình cờ đến thành phố Hải Dương gặp cậu cũng đã được lên kế hoạch cẩn thận.”

Triệu Hùng giật mình toát mồ hôi lạnh, hỏi: “Văn Sơn, ý anh là anh cũng tới thành phố Hải Dương sao?”

“Tất nhiên. Lê Mai đứng sau hung thủ, còn tôi đứng sau Lê Mai. Đây được gọi là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.”

Sau khi nghe Trần Văn Sơn kể lại, Triệu Hùng cảm thấy rằng âm mưu đang dần lộ ra.

“Văn Sơn, Lê Mai rốt cuộc là ai? Tại sao cô ta lại phải làm như vậy?” Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.

Lúc này, Triệu Hùng cuối cùng cũng tin rằng danh tiếng thám tử số một Việt Nam của Trần Văn Sơn quả thực là danh bất hư truyền. Bí mật che giấu kín như vậy cũng bị anh ta phát hiện.

Trần Văn Sơn giải thích: “Vào ngày cậu trở lại Hải Phòng, Lê Mai cũng vội vã trở về. Tôi nhìn thấy cô ta đến nhà họ Hà liền lặng lẽ đi theo. Sau đó, tôi thấy cô ta bước vào một từ đường bí mật của nhà họ Hà, phát hiện một bí mật lớn của nhà họ Hà.”

Vừa nghe nói có bí mật lớn, Triệu Hùng vội vã hỏi: “Bí mật lớn gì?”

Lúc này, Trần Thiên Trung nói: “Cậu chủ, để tôi nói tiếp chuyện này.”

Triệu Hùng gật đầu, nhấp một ngụm trà mới nhận ra điếu thuốc trong tay đã cháy gần hết. Anh vội hít một hơi rồi dập vào gạt tàn.

Anh chợt nghe Trần Thiên Trung nói: “Chuyện này phải nói về mười mấy năm trước.”

“Mười mấy năm trước?” Triệu Hùng vừa nghe liền cảm thấy hứng thú.

Trần Thiên Trung gật đầu nói: “Lúc đó, nhà họ Hà vẫn là nhà giàu nhất Hải Phòng, tập đoàn Khải Thời của chúng ta rất nhanh đã độc bá một phương. Lúc đó, bố của Hà Thịnh Kha tên là Hà Quy Chính đang nắm quyền điều hành nhà họ Hà. Sau khi tôi trở thành người giàu nhất Hải Phòng, Hà Quy Chính đã liên kết với các thế lực địa phương và chèn ép tôi bằng mọi cách có thể. Nhưng với thực lực của tập đoàn Khải Thời của chúng ta, làm sao ông ta có thể là đối thủ được. Hà Quy Chính người này tâm thuật bất chính nên tôi đã trực tiếp đuổi ông ta ra khỏi hội thương nhân Hải Phòng. Về sau, Hà Quy Chính chết mà không biết lý do, bên ngoài đồn rằng ông ta đấu không lại Trần Thiên Trung tôi nên tức chết. Sau khi Hà Thịnh Kha nắm quyền nhà họ Hà, nhà họ Hà bắt đầu suy tàn, thế lực cũng ngày một không được như ý.”

Triệu Hùng không ngờ rằng trong đó còn có ân oán. Hóa ra nhà họ Hà từ lâu đã có thù oán với Tập đoàn Khải Thời và Trần Thiên Trung.

“Sau đó thì sao?” Triệu Hùng hỏi.

Điều khiến anh quan tâm nhất chính là rốt cuộc bí mật lớn của gia đình họ Hà là gì?

Trần Thiên Trung uống một hớp trà cho trơn cổ họng, tiếp tục thì thào: “Lần này, Văn Sơn theo Lê Mai tiến vào từ đường nhà họ Hà, phát hiện ông già Hà Quy Chính tuyên bố với bên ngoài là đã chết lại chưa chết, nói cách khác là ông ta lừa đảo.”

“Lừa đảo là đã chết?”

Triệu Hùng không khỏi kinh ngạc. Mọi thứ vượt xa sức tưởng tượng của anh, nó thực sự là một vòng tròn.

“Sao lão gìa này phải lừa gạt là đã chết vậy?” Triệu Hùng nhíu mày, cảm giác được chuyện này vô cùng nghiêm trọng.

“Sau khi Hà Quy Chính và Lê Mai phát hiện ra Văn Sơn, hai người hợp sức tấn công. Văn Sơn lo lắng ở đó có cơ quan hoặc mai phục nên đành trốn thoát.”

Trần Thiên Trung nói đến đây: “Trước đây tôi không nghe nói Hà Quy Chính biết võ công. Ông ta tuyên bố với bên ngoài là mình đã chết, nếu tôi đoán không nhâm thì có hai lý do. Một là ông ta đang luyện tập một loại võ thuật nào đó, hai là Hà Quy Chính và con trai Hà Thịnh Kha một sáng một tối muốn trả thù Trần Thiên Trung tôi. Nhưng cậu là tài xế của tôi, bây giờ cậu lại ở Hải Phòng. Tôi đoán Lê Mai này là do Hà Quy Chính phái tới để bí mật điều tra cậu.”

Triệu Hùng cẩn thận xem xét, quả nhiên là như vậy.

Sau khi nghe toàn bộ sự việc, Triệu Hùng thấy bất an.

Nếu không có Trần Văn Sơn kịp thời điều tra ra chân tướng sự việc thì gia đình anh vẫn coi Lê Mai là người tốt. Đặc biệt vợ anh Lý Thanh Tịnh sau khi biết Lê Mai bị u não đã rất thương Lê Mai, tình cảm giữa hai người cũng trở nên tốt đẹp hơn.

“Văn Sơn, lần này nhờ anh điều tra ra chuyện Lê Mai và chuyện lừa đảo qua đời của ông Hà. Nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường.” Triệu Hùng thở dài, lắc đầu.

Trần Văn Sơn nói: “Đây không nhất định là chuyện tốt. Bây giờ cả Lê Mai và ông Hà đều bị bại lộ. Nói cách khác, bọn họ có thể sẽ chó cùng rứt giậu, sớm có hành động với chúng ta.”

“Ừ. May mà anh không bị lộ. Bọn họ không biết rằng anh là người của chúng tôi. Bọn họ có nhìn thấy anh không?”

“Tôi ngụy trang, bọn họ không thể nhận ra tôi.” Trần Văn Sơn tự tin nói.

Triệu Hùng gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

Trong suy nghĩ của Triệu Hùng, Trần Văn Sơn chắc chắn là một quân cờ quan trọng. Không nói đến chuyện võ công cao cường mà điều tra mọi việc cũng không bỏ sót cái gì.

Trần Thiên Trung nói: “Tôi nghe Văn Sơn nói xong cũng giật nảy người vì nhà họ Hà có thể dễ dàng sắp xếp một Lê Mai ở bên cạnh cậu. Tôi nghĩ công ty cũng có thể có người của bọn họ. Vì vậy, tôi định để Hồ Dân đến công ty điều tra. Nếu thực sự để nhà họ Hà nằm vùng trà trộn thì sẽ chỉ hại cho chúng ta mà thôi.”

“Ông Trung, ông nói có lý. Để Hồ Dân lập tức bắt tay vào điều tra việc này.”

Triệu Hùng hỏi: “Còn chuyện gì khác nữa không?”

Trần Văn Sơn lắc đầu.

Triệu Hùng đứng dậy nói: “Tối hôm qua tôi luyện công vẫn chưa được ngủ, tôi phải về nhà ngủ một giấc. Nếu hai người nghĩ ra phương án tốt hoặc nếu cần tôi hợp tác gì đó thì hãy gọi điện thoại cho tôi. Ông Trung, xe của tôi bị hỏng rồi. Cho tôi mượn Maybach của ông lái mấy ngày nhé?”

Trần Thiên Trung nghe xong, dở khóc dở cười nói: “Cậu chủ, cậu còn mượn gì chứ, cậu muốn lái xe gì thì lái. Cậu trên danh nghĩa là tài xế của tôi, đầu tiên cậu đâm cháy một chiếc Phaeton rồi nổ tung, lại phá hủy một chiếc Bentley. Xem ra tôi phải mua lại một lô ô tô nữa. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ không đủ cho cậu dùng.”

Triệu Hùng cười đắc chí nói: “Dù sao ông cũng có nhiều xe sang như vậy, cứ để ở đó. Nhưng mua vài chiếc mới vẫn là cần thiết. Nhớ lần này mua ít xe thể thao, mua  vài chiếc Huitengs. Chiếc xe kia lái yếu, miễn cưỡng đi lại cũng không tệ.”

Anh nói xong ngâm nga một bài hát rồi quay lưng bỏ đi, không quên vẫy tay với Trần Thiên Trung và Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn lo lắng hỏi Trần Thiên Trung: “Cần con đi bảo vệ cậu chủ không?”

“Tạm thời không cần, Lê Mai đã bị lộ. Bố tin rằng cậu chủ sẽ xử lý cô ta.”