Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 237



Nhà Nông Tuyền ở rất gần với nhà của Triệu Hùng. Lê Mai lại ở đối diện với Triệu Hùng. Vì vậy, sau bữa ăn, Triệu Hùng yêu cầu Nông Tuyền quay lại và nhìn chằm chằm vào Lê Mai, không cho cô ta làm gì nhà mình.

Triệu Hùng đến nhà trẻ sớm, anh đã nhìn thấy các giáo viên mẫu giáo đang dạy múa cho bọn trẻ. Còn con gái anh vừa thể hiện xuất sắc trong cuộc thi “Ngôi sao tài năng nhí” đã được Lâm Thảo chọn là người dẫn đầu.

Các cô giáo trong trường mầm non là những cô gái trẻ, xinh đẹp và trẻ trung ở độ tuổi đôi mươi. Mặc váy ngắn và áo sơ mi, vui vẻ nhảy múa theo điệu nhạc, một đôi chân trắng nõn quyến rũ thật mê người.

Giờ đây, nhiều ông bố thích đến nhà trẻ đón con. Mấy ông bố này có chút nhỏ mọn, không ngoài việc có thể nhìn các cô giáo xinh đẹp như hoa.

Triệu Hùng đứng xem một hồi, lực chú ý không khỏi dời khỏi con gái mà đặt lên cô giáo Lâm Thảo của con gái.

Trong số tất cả các giáo viên mẫu giáo, Lâm Thảo có thân hình đẹp nhất. Mặc dù Lâm Thảo không cao, chỉ cao một mét sáu lăm nhưng cô ấy trông đẹp nhất khi nhảy.

Triệu Hùng không khỏi si ngốc.

Mãi cho đến khi nhạc khiêu vũ kết thúc và mọi người nhảy xong, lúc này anh mới tỉnh táo lại.

Khi Lâm Thảo sắp xếp cho bọn trẻ trong lớp trở lại lớp, cô thoáng nhìn thấy Triệu Hùng và vẫy tay với anh.

Triệu Hùng cũng vẫy tay với Lâm Thảo để đáp lại.

Trong lúc sắp xếp cho học sinh đi bộ đến lớp, Lâm Thảo nói với Dao Châu: “Dao Châu, bố của con đến rồi.”

Dao Châu nghe vậy, nắm lấy tay Lâm Thảo, vui vẻ nói: “Cô Thảo, con có tin vui cho cô.”

“Con nói đi. Tin vui gì nào? Cô đang nghe đây.”

“Bố con rất giỏi. Bố đã mua lại ngôi nhà lớn nhà con từ lâu. Hôm qua, khi mẹ con tổ chức sinh nhật, bố mới nói với mẹ. Bố chính là muốn tạo cho mẹ một bất ngờ trong ngày sinh nhật.”

“Dao Châu, bố con có giàu không?” Lâm Thảo nhẹ giọng hỏi Dao Châu.

“Bố là lái xe cho người ta. Nhưng bố đang giao dịch cổ phiếu với một người cô xinh đẹp, hình như kiếm được một ít tiền.”

Lâm Thảo nói “Ồ” rồi không nói gì nữa.

Sau khi tan học, Lâm Thảo giao Dao Châu cho Triệu Hùng, cô ta nói với anh: “Anh Hùng, anh có thể đợi tôi một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Có thể, xe của tôi đang đậu phía trước, số xe là 9888. Lát nữa cô tới đó tìm tôi là được.”

Lâm Thảo ngượng ngùng gật đầu.

Triệu Hùng đưa con gái lên xe, anh bảo con gái Dao Châu rằng lát nữa đi đón mẹ.

Mối quan hệ giữa Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh mới đang có dấu hiệu hòa hoãn. Vì vậy, anh phải nắm bắt cơ hội này và thể hiện thật tốt.

Hai mươi phút sau, Lâm Thảo chạy ra ngoài.

Triệu Hùng để con gái ngồi vào xe, mở cửa bước ra ngoài.

Lâm Thảo chạy đến gần Triệu Hùng, thở hổn hển nói: “Anh Hùng, để anh đợi lâu rồi.”

“Không sao, chỉ một lúc thôi. Cô Thảo, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Thảo nhìn thấy Dao Châu ở trong xe nhìn qua đây, nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, chúng ta đi rồi nói.”

Triệu Hùng cảm thấy hôm nay Lâm Thảo rất lạ, liền đi theo cô sang một bên.

Lâm Thảo vẻ mặt mất tự nhiên, một lúc lâu sau cô ta mới nói: “Cái kia, anh Hùng! Anh... Anh có thể cho tôi mượn thêm tiền không?”

Triệu Hùng không ngờ Lâm Thảo thần thần bí bí gọi mình lại để vay tiền.

“Đương nhiên. Cô Thảo, cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô muốn vay tiền không?”

“Tôi… Tôi…”

Lâm Thảo dường như khó mở miệng, cuối cùng cũng thành thật nói: “Sau ca phẫu thuật lần trước của mẹ tôi, mười tỷ mà anh đưa cho tôi đều đã tiêu hết rồi. Đang đi giữa đường thì mẹ tôi lại tái phát, tôi đã vay mượn hết người thân, bạn bè nhưng họ sợ không trả được nên không cho vay. Rơi vào đường cùng, tôi đã vay tiền trên mạng.”

“Vay tiền trên mạng?”

Triệu Hùng nghe xong cau mày nói với Lâm Thảo: “Cô Thảo, nếu là để cứu người, không có tiền, cô có thể nói với tôi, đừng vay tiền trên mạng. Cô không đọc báo sao? Nhiều người chỉ vì vay tiền trên mạng mà không trả được, bị các khoản vay khác nhau thúc giục, cuối cùng không chịu được áp lực mà gia đình tan nát.”

Lâm Thảo vẻ mặt lúng túng nói: “Anh Hùng, hiện tại tôi đang ở trong tình trạng này. Như anh biết, lương giáo viên mẫu giáo của chúng tôi không cao. Tôi đã định tiết kiệm một khoản rồi trả lại cho anh, nhưng tôi phải trả tiền thuê nhà rồi trả tiền thuốc của mẹ tôi đã hết rồi. Bây giờ khoản vay và thẻ tín dụng trên Internet vừa đến thời hạn trả nợ và tôi đã bị nhiều người thúc giục. Họ còn nói...”

“Họ nói gì vậy?” Triệu Hùng hỏi.

Lâm Thảo nói: “Họ nói, nếu tôi không trả tiền thì sẽ đến chỗ làm của tôi để gây sự. Nếu họ thực sự gây khó khăn thì tôi sẽ không thể giữ được công việc của mình. Anh Hùng, tôi thực sự không còn cách nào khác, nên tôi đành phải tìm anh.”

“Cô nợ bao nhiêu?” Triệu Hùng hỏi.

“Thẻ tín dụng và tiền trực tuyến, tất cả cộng lại nợ hơn 200 triệu.”

Triệu Hùng có thể hiểu được nỗi khổ của Lâm Thảo.

Khi công ty của Lý Thanh Tịnh sắp phá sản, ngoại trừ thiết bị của công ty không bán thì đã bán gần hết mọi thứ và vay mượn tất cả mọi người. Khi đó, Triệu Hùng ngay cả tiền để mua một cây kem cho con gái mình còn không có.

Triệu Hùng trực tiếp dùng điện thoại di động chuyển 350 triệu cho Lâm Thảo, nói với cô: “Cô Thảo, cô nên trả hết số tiền mà cô nợ trước. Nếu mẹ cô còn cần tiền chữa bệnh thì đừng vay trên mạng, nói cho tôi biết là được.”

“Hiện tại là đủ rồi.”

Lâm Thảo vui mừng khôn xiết, 350 triệu này đối với cô quả thực là tiền cứu mạng. Cô cúi người trước Triệu Hùng nói: “Anh Hùng, tiền tôi nợ anh nhất định sẽ trả lại.”

“Tiền là chuyện nhỏ, tính mạng mới là chuyện lớn. Cô Thảo, đừng tự làm khổ mình. Tuy tôi không giàu nhưng tôi cũng không thiếu 350 triệu này. Nếu mẹ cô cần bác sĩ hay chuyện gì đó thì hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp cô liên hệ với bác sĩ giỏi nhất tỉnh.”

“Vâng, cám ơn anh.”

Lâm Thảo nói với Triệu Hùng: “Tạm biệt.” rồi quay người bỏ chạy.

Triệu Hùng nhìn bóng lưng của Lâm Thảo, rơi vào trầm tư.

Trước đây, Triệu Hùng không có khái niệm gì về tiền bạc. Giờ đây, anh chợt cảm thấy có tiền là một chuyện rất hạnh phúc. Ít nhất là có thể làm cho mình hạnh phúc, cũng có thể làm cho người khác hạnh phúc.

Triệu Hùng trực tiếp lái xe đến “Công ty thiết kế bao bì Hà Diệp” của Lý Thanh Tịnh.

Đặng Gia Hân, thư ký của Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Triệu Hùng đến, vội vàng chào hỏi.

“Anh Hùng.” Đặng Gia Hân chào Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói “Ừ” rồi hỏi Đặng Gia Hân: “Gia Hân, Thanh Tịnh đâu?”

“Dạ. Tổng giám đốc Tịnh đang gặp khách hàng.”

Triệu Hùng để con gái Dao Châu ngồi trên ghế sô pha chơi đùa, nói với Đặng Gia Hân: “Gia Hân, cô qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Đặng Gia Hân và Triệu Hùng đến bên cửa sổ.

Triệu Hùng thấp giọng nói với Đặng Gia Hân: “Gia Hân, hiện tại có thể có một số người chống lại Thanh Tịnh. Nếu tôi không đến đón cô ấy thì cô phải đưa cô ấy về nhà an toàn. Nhớ đừng để cô ấy lái xe một mình.”

Đặng Gia Hân là một vệ sĩ chuyên nghiệp được Triệu Hùng thuê với số tiền mười triệu. Bên cạnh đó, người là do Trần Văn Sơn giới thiệu, có thể nói là rất đáng tin cậy.

Đặng Gia Hân nghe xong gật đầu nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, anh đừng lo lắng. Tôi nhất định sẽ bảo vệ Tổng giám đốc Tịnh chu toàn.”

“Ừ. Tôi tin cô. Đúng rồi, cô cũng nên chú ý người lạ trong công ty.”

“Tôi đã biết. Anh đừng lo.” Đặng Gia Hân nói.

Triệu Hùng thuận miệng hỏi Đặng Gia Hân: “Gia Hân, khách hàng mà Thanh Tịnh gặp trong đó là ai?”

“Đó là Nghiêm Hồng Đạt, phó Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Vương.”

“Tập đoàn Thiên Vương?” Triệu Hùng nghe vậy không khỏi cau mày.

“Tập đoàn Thiên Vương” này là một công ty đa quốc gia và hiện đang công khai ủng hộ nhà họ Hà. Đó là “Tập đoàn Mặt trời mới mọc” ở Hải Phòng, đối thủ mạnh số một.

Lúc này nếu tập đoàn Thiên Vương tới cửa, tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng nói với Đặng Gia Hân: “Giúp tôi chăm sóc đứa bé.” Anh vừa nói vừa sải bước về phía văn phòng của Lý Thanh Tịnh.