Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 239



Trên đường về nhà, nhiều lần Triệu Hùng muốn nói với Lý Thanh Tịnh về Lê Mai. Anh định nói nhưng lại thôi. 

Anh có thể giữ thể diện cho Lê Mai, nhưng một khi vợ anh Lý Thanh Tịnh biết chuyện này, rất có thể sẽ đến trước mặt Lê Mai tra hỏi. Điều này rất bất lợi cho kế hoạch làm phản của nhà họ Hà.

Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh trong khi lái xe: “Thanh Tịnh, em đoán xem hôm nay anh đã gặp ai?”

“Anh không nói làm sao em biết?”

“Em đoán xem?”

Lý Thanh Tịnh nói ra mấy cái tên, Triệu Hùng đều bảo không đúng.

Lý Thanh Tịnh tức giận nói: “Anh nói đi, em không đoán ra. Là anh muốn kiểm tra xem em có ngốc không à?”

Triệu Hùng rất thích tính cách này của bà xã, dùng giọng tán tỉnh không khỏi nở nụ cười: “Lê Mai.”

“Lê Mai?” 

Lý Thanh Tịnh sửng sốt, thuận miệng hỏi: “Cô ấy đi tới tiểu khu làm gì?”

“Cô ấy đã chuyển tới Lâm Phủ gia viên rồi.”

“Mua nhà à?”

“Không, là thuê thôi.” Lý Thanh Tịnh nghe xong không khỏi cười nói: 

“Cô ấy và chúng ta thật trùng hợp. Trước tiên sống đối diện ở căn nhà cũ, hiện tại lại tới thuê tại tiểu khu Lâm Phủ gia viên chỗ chúng ta.”

Triệu Hùng cười khổ, nói: “Ừ, thật trùng hợp.”

Nếu không phải Trần Văn Sơn phát hiện Lê Mai là gián điệp nhà họ Hà phái đến, Triệu Hùng cũng cho rằng đây là trùng hợp. Nhưng trùng hợp ẩn chứa một âm mưu to lớn, khiến Triệu Hùng vừa nghĩ vừa sợ.

“Thanh Tịnh, bọn mình đi đâu đây?” Triệu Hùng hỏi vợ.

“Đi đến chỗ bố. Chúng mình đi đến khách sạn dọn dẹp đồ đạc. Thuận tiện buổi tối ăn cơm cùng bố.”

Triệu Hùng nói: “Được.”

Anh trực tiếp lái xe đến khách sạn Xuân Nghĩa.

Khách sạn Xuân Nghĩa nằm ở vị trí đắc địa nên kinh doanh vô cùng thuận lợi. Sau khi đến khách sạn Xuân Nghĩa, Lý Thanh Tịnh nói lại với Lý Quốc Lâm về việc đã mua căn nhà trước đó.

Lý Quốc Lâm rất vui, cùng Triệu Hùng uống hết mấy chén. 

Sau khi uống vài chén, Lý Quốc Lâm đã hơi say. Ông nheo mắt cười với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, con làm rất xuất sắc. Trước đây, không hiểu sao bố lại gả Thanh Tịnh cho con. Bây giờ xem ra bố rất biết nhìn người. Con là người có tấm lòng rất tốt.”

Lý Thanh Tịnh nghe xong rất vui, xem ra bố mình đã chấp nhận Triệu Hùng. 

“Bố, bố say rồi à?” Lý Thanh Tịnh quan tâm hỏi bố cô.

Lý Quốc Lâm vừa nấc vừa nói: “Chút rượu này làm sao khiến bố say được? Thanh Tịnh! Gia đình chúng ta trước đây nợ Triệu Hùng. Chúng ta làm như vậy không đúng. Sau này đừng quá mạnh mẽ. Đối với phụ nữ, gả cho đàn ông không phải chỉ giúp chồng dạy con, cũng không thể để Triệu Hùng làm việc nhà mãi được.”

“Không sao. Bố vợ, hiện tại con thích làm việc nhà. Da thịt của Thanh Tịnh mềm mại, con không muốn làm bẩn tay cô ấy.”

“Con là bố hay bố là bố đây?” Lý Quốc Lâm trừng mắt nhìn Triệu Hùng hỏi.

Khi nghe thấy câu này, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nhìn nhau. Lý Quốc Lâm có thể nói ra câu này, có nghĩa là ông đã say bảy tám phần rồi.

Triệu Hùng cười nói: “Đương nhiên bố vẫn là bố rồi.”

“Nếu đã là bố, thì phải nghe lời bố nói.”

Thấy cái ly đã cạn, Lý Quốc Lâm cầm lấy cái chai đổ thêm rượu. Ông nhấp một ngụm rồi nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng! Yêu vợ thì tốt, nhưng đôi khi phụ nữ không quản được. Nhìn bố này, hồ đồ cho đến hôm nay, hồ đồ để được cái gì? Vô tích sự! Bố chỉ là đồ sợ vợ, ở nhà nội trợ. Chỉ cần con không có sự nghiệp và con không thể kiếm lại tiền, thì dù có tốt đến đâu cũng vô dụng.”

“Bố nói cái gì vậy?” Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng nói với bố. 

Cái gì ông cũng nói ra được, lên tiếng khuyên nhủ cô. Ông trừng mắt nhìn con gái Lý Thanh Tịnh nói: “Đừng xen vào.”

Dao Châu thấy vậy không khỏi cười khanh khách, nói: “Ông ngoại, lần đầu tiên thấy ông lợi hại như vậy.”

“Dao Châu, tương lai cháu sẽ xem ông ngoại đối xử với bà ngoại của cháu như thế nào. Cuối cùng ông cũng có tiếng nói trong gia đình này.”

Lý Quốc Lâm vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng bà ngoại của Dao Châu – Đào Ái Hoa, bên tai: “Lý Quốc Lâm, cái thứ tổng giám đốc, lá gan của ông cũng lớn thật. Dám ở sau lung tôi nói năng bậy bạ, còn nói về sau tính toán làm gì trong nhà này?” 

Đào Ái Hoa vừa nói vừa nhéo lỗ tai của Lý Quốc Lâm.

“Ối!” Lý Quốc Lâm kêu lên, nhất thời tỉnh cơn say. 

Ông không nghĩ đến bà ta sẽ xuất hiện ở đây: “Ái Hoa, bà… Sao bà lại ở đây?”

“Tôi không tới thì ông còn làm càn thế nào nữa. Tôi còn chưa chết, cái nhà này không tới phiên ông làm chủ.” Đào Ái Hoa hung dữ nói.

Lý Quốc Lâm van xin: “Trước tiên bỏ tay ra khỏi tai tôi đã, trước mặt bọn nhỏ làm vậy khó coi lắm.”

“Á à, ông còn biết giữ thể diện nhỉ?”

Nhìn thấy vợ chồng già Lý Quốc Lâm và Đào Ái Hoa đấu khẩu, Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng và con gái Dao Châu đều bật cười. Đang cười thì Triệu Hùng không khỏi nhíu mày: “Lúc này mẹ vợ đến làm gì nhỉ?”

Đào Ái Hoa buông tha cho lỗ tai của chồng, ngồi xuống ghế.

“Bồi bàn, cho tôi một bộ bát đũa.”

Đào Ái Hoa chính là như vậy. Ngay cả khi chồng bà ta lên làm giám đốc khách sạn Xuân Nghĩa, bà ta cũng không để vào tầm mắt.

Lý Thanh Tịnh không biết mẹ cô tới có việc gì, bèn đổi chủ đề, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ ơi! Triệu Hùng và con đã mua một ngôi nhà mới. Đó là ngôi nhà đã được bán ban đầu.”

“Có thật không?”

Đào Ái Hoa thể hiện niềm vui sau khi nghe thấy thế, sau đó nét mặt lại rầu rĩ, nói: “Thanh Tịnh, chốc nữa cùng mẹ về nhà họ Đào một chuyến. Bà ngoại tìm con.”

“Bà ngoại tìm con ạ?”

Lý Thanh Tịnh trên mặt kinh ngạc: “Mẹ! Mẹ có biết bà ngoại tìm con có chuyện gì không?”

“Không biết.” 

Đào Ái Hoa lắc đầu nói: “Nếu biết, mẹ đã trực tiếp gọi điện thoại cho con. Chỉ là mẹ không biết, có thể bà muốn đích thân nói cho con.”

“Hiện tại sức khỏe bà hồi phục như thế nào rồi ạ?”

“Bác sĩ nói bà vẫn khỏe mạnh. Bà ngoại con sức khỏe vẫn không tốt, con nên đi thăm bà một lát.”

Lý Thanh Tịnh suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.

Lần trước ở bệnh viện, bà ngoại đã nắm tay Triệu Hùng và Lý Thanh tịnh, nói với họ những điều trong lòng. Bà đặc biệt đề cập đến tình trạng của mình và hy vọng tha thiết Lý Thanh Tịnh sẽ gánh vác nhà họ Đào.

Triệu Hùng không hề ngăn cản Lý Thanh Tịnh. Suy cho cùng, sức khỏe của bà ngoại cô không tốt. Bà đã già rồi, cũng không còn nhiều thời gian nữa.

Kể từ khi Đào Ái Hoa đến, Lý Quốc Lâm đã im lặng. Dường như cũng tỉnh cơn say. Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nhìn thấy bộ dạng đó của ông không khỏi nén nhịn cười.