Lúc này, bà cụ Đào và Đào Ái Hoa cũng đã ra đến cửa, đúng lúc nghe thấy lời Trần Hùng nói.
Còn chưa đợi Lý Thanh Tịnh nói gì, bà cụ Đào đã tiếp lời nói: “Trần Hùng người ta nói không sai. Yên Quân, cái tính cách này của mày bao giờ mới thay đổi được chứ? Sao lại vô duyên vô cớ đi đập đồ của người ta chứ, nhanh chóng đền tiền cho người ta đi.”
“Mẹ. Đây là xe MachBach đấy. Tiền bảo dưỡng ít nhất cũng phải tiền tỷ. Tài chính trong nhà đều nằm trong tay chị hai, sao con có nhiều tiền như thế chứ?”
Bà cụ Đào biết đứa con trai nhỏ này của mình tiêu tiền rất hoang phí, hoàn toàn không biết tiết kiệm tiền. Bình thường luôn không có tiền, nên bà mới bảo con gái thứ hai cho nó chút tiền tiêu vặt. Tiền trong tay thằng nhóc này, chắc chắn không quá một tỷ. Ước chừng có thể có mấy trăm triệu đã là tốt rồi.
Lần này, bà cụ Đào không muốn nói chuyện Đào Yên Quân nữa.
Bà cụ Đào hỏi Đào Yên Quân: “Mày đập đồ của người ta thì đền người ta tiền là đúng rồi. Đừng có nói mấy thứ vô dụng nữa, mau đền tiền cho người ta đi.”
“Con... Con không có nhiều tiền như thế.”
Đào Yên Quân ngại ngùng nói: “Mẹ, trong tay con chỉ có ba trăm năm mươi triệu. Hoàn toàn không đủ để đền đâu.”
“Đấy là chuyện của mày, mày tự mình nghĩ cách đi.”
Bà cụ Đào nói xong, tức giận quay người bước vào trong nhà, trước khi đi còn không quên dặn dò Đào Ái Hoa: “Ái Hoa, nhớ đừng có đưa tiền cho Yên Quân đấy.”
“Con biết rồi, mẹ.” Đào Ái Hoa đáp lại một tiếng.
Đào Yên Quân ôm chân Đào Ái Hoa, nói: “Chị hai à, bây giờ chỉ có chị mới cứu được em thôi.”
Đào Ái Hoa lạnh lùng nói: “Vừa rồi cậu cũng nghe thấy rồi đấy, mẹ không cho chị giúp cậu. Cậu tự mình nghĩ cách đi.”
Lúc này, Trần Hùng bấm số 113: “Alo! 113 đúng không? Xe của tôi bị người ta đập, trên tay tôi có bằng chứng đập xe. Được, ở phố 23 đường Mạc Khê, tôi ở đây đợi các người.”
Đào Yên Quân thấy Trần Hùng báo cảnh sát, liền cầu xin Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh! Con nói giúp cậu một chút, bảo cậu ta cho đền ít tiền thôi có được không? Ba trăm năm mươi triệu. Cậu chỉ có tầm đấy thôi.”
“Cậu tư, chuyện này cháu không nói được đâu. Đợi cảnh sát đến rồi cậu tự mình nói với cảnh sát đi.”
Lý Thanh Tịnh biết rõ tính của Đào Yên Quân, nên đương nhiên không muốn giúp ông ta.
Hiệu suất làm việc của cảnh sát 113 vô cùng cao, không quá ba phút đã đến hiện trường.
Trần Hùng tường thuật lại với cảnh sát những chuyện đã xảy ra.
Cảnh sát hỏi Đào Yên Quân: “Các người muốn tự xử lý hay là muốn chúng tôi xử lý? Tự xử thì mau đền tiền cho người ta đi. Nếu muốn chúng tôi xử, thì không chỉ phải đền tiền người ta, chúng tôi còn phải mời ông đến cục cảnh sát một chuyến. Sẽ để lại một tiền án sáng chói trong cuộc đời của ông đấy.”
“Cảnh sát, chúng tôi tự giải quyết. Tự giải quyết.”
Đào Yên Quân lôi người đập xe đến trước mặt Trần Hùng: “Còn không mau quỳ xuống trước người ta đi.”
Người đàn ông này cũng biết sự việc rất nghiêm trọng, nếu như không đền tiền cho người ta, thì thật sự bị vào tù ngồi mất.
“Đại ca, tôi...”
Vừa mới mở miệng đã vị Trần Hùng ngắt lời.
“Tôi già như thế sao?” Trần Hùng lạnh lùng hỏi một câu.
“Người anh em. Tôi...”
“Đừng có gọi lung tung, tôi không phải anh em của ông.”
Sau đó, người kia nhớ ra tên của Trần Hùng, nói: “Anh Hùng, đều tại chúng tôi uống say, làm việc mà không suy nghĩ, anh độ lượng tha cho chúng tôi được không? Chúng tôi thật sự không thể đền được con xe này.”
Trần Hùng nhàn nhạt nói: “Trên đời này, ai cũng phải trả giá cho lỗi lầm của mình, tôi không quan tâm là các người uống rượu hay là uống nước tiểu ngựa. Nhất định phải đền tiền, một tỷ, không được thiếu một đồng. Nếu như đến cửa hàng 4S, tiền bảo dưỡng thấp nhất cũng phải một tỷ tám trăm. Nếu không, mấy người các người chờ bị giam đi.”
Trong tay Đào Yên Quân chỉ có hơn ba trăm năm mươi triệu, suy nghĩ mượn thêm hơn mấy trăm triệu nữa, đậy hố này trước đã rồi tính sau. Ông ta nghiến răng nói: “Được. Một tỷ thì một tỷ.”
“Được. Ngày mai chuyển tiền đến công ty của Thanh Tịnh. Nếu như tôi không nhìn thấy tiền, thì hai vị cảnh sát này đã ghi lại hết rồi.”
“Nhất định, nhất định.”
Đào Yên Quân thật sự rất sợ cảnh sát giam giữ mình, ông ta cười với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, mời các người trở về thôi. Chúng tôi đã giải quyết xong với nhau rồi. Tôi nguyện ý đền tiền.”
Cảnh sát gật đầu nói: “Được. Nếu như đã giải quyết với nhau rồi, thì nhớ phải đền tiền cho người ta đấy. Nếu như người ta còn chưa nhận được tiền, chúng tôi nhất định có thể giam giữ ông đấy.”
“Nhất định, nhất định.”
Sau khi nhìn cảnh sát rời đi, Đào Yên Quân thở phào nhẹ nhõm.
Trần Hùng nói với vợ mình Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, chúng ta cũng đi thôi.”
Lý Thanh Tịnh “Ừ.” một tiếng, nhớ lại buổi tối anh uống rượu cùng với bố mình, thì nói một câu: “Em lái xe cho, anh ngồi bên cạnh đi.”
Trần Hùng “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa ngồi sang bên cạnh.
Lý Thanh Tịnh lái xe đến khách sạn Xuân Nghĩa để đón con gái. Lại lấy một số vật dụng trong nhà rồi lái thẳng xe về nhà ở Lâm Phủ Gia Viên.
Sau khi về nhà, Triệu Dao Châu đã vô cùng buồn ngủ rồi. Cô bé than thở với Lý Thanh Tịnh: “Mẹ, bố mẹ đi đâu mà lâu vậy, con buồn ngủ chết mất thôi.”
“Cục cưng, nếu buồn ngủ thì mau đi ngủ đi.”
“Vâng. Con còn chưa rửa chân nữa.”
Triệu Dao Châu vừa nói xong, thì Trần Hùng đã bưng một chậu nước rửa chân đến, nói: “Nước rửa chân đến rồi đây.”
Lý Thanh Tịnh ngồi xuống rửa chân cho con gái mình, rồi nhanh chóng bảo cô bé về phòng ngủ.
Sau khi Lý Thanh Tịnh rửa chân sau, thì nhìn thấy Trần Hùng đi đến ban công kéo rèm cửa xuống, cô khó hiểu hỏi anh: “Trần Hùng, sao anh lại kéo rèm cửa lại vậy?”
“Kéo vào thôi. Đỡ bị người khác nhìn trộm.”
Trần Hùng nói bóng gió, nhưng Lý Thanh Tịnh không biết có chuyện gì xảy ra. Mà lúc này, Lê Mai đang cầm ống nhòm hướng về phía phòng Trần Hùng và Lý Thanh Tịnh. Thấy Trần Hùng kéo rèm cửa lại, trong lòng hơi nghi hoặc. Lẽ nào đám người Trần Hùng phát hiện ra mình rồi?
Nghĩ đến đây, Lê Mai vội vàng ra khỏi nhà, gọi một xe taxi, nhanh chóng hướng đến nhà họ Hà.
Lúc này, điện thoại của Trần Hùng vang lên, là Nông Tuyền gọi đến.
Sau khi Trần Hùng nhấc máy thì nghe thấy Nông Tuyền hỏi: “Cậu chủ! Lê Mai vừa mới rời khỏi, có cần tôi phải đi theo không?”
“Không cần. Chắc là cô ta đến nhà họ Hà. Cậu chỉ cần âm thầm theo dõi cô ta, đừng để cô ta đến gần chỗ tôi là được.”
“Hiểu rồi.”
Lý Thanh Tịnh đang ở trong nhà tắm, nghe thấy tiếng nói điện thoại cảu Trần Hùng, không nhịn được hỏi một câu: “Trần Hùng, anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
“Nói chuyện phiếm với Nông Tuyền.”
Lý Thanh Tịnh “Ồ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Sau khi Lê Mai đến căn phòng bí mật của nhà tổ nhà họ Hà, cô ta hỏi Hà Quy Chính ông cụ nhà họ Hà: “Ông Chính, đã điều tra ra được người lần trước chưa?”
Ông cụ Hà lắc đầu: “Thân thủ của người đó rất lợi hại, tôi cảm thấy người đó chưa dùng hết sức lực để đối phó với chúng ta. Những người có thân thủ như vậy ở Hải Phòng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Người này không biết đến từ đâu, nếu là người của đám người Trần Thiên Trung thì rắc rối to rồi.”