Lê Mai báo cáo với Hà Quy Chính, lần này Triệu Hùng tới thành phố Hải Dương, gặp một người bạn tên là “Kim Trung”. Sau lần đầu Triệu Hùng trở về thành phố này, cô ta đã âm thầm điều tra người tên Kim Trung này.
Ông cụ Hà sau khi nghe liền nhíu mày, cảm thấy rất hứng thú, hỏi Lê Mai: “Tra được cái gì không?”
“Kim Trung là một người rất lợi hại. Tốt nghiệp từ đại học danh tiếng nước ngoài, quản lý tập đoàn Kim Ưng, là xí nghiệp có tên trong danh sách Fortune 500.”
“Bọn họ có quan hệ rất tốt sao?” Ông cụ Hà mắt hí khẽ mở.
Lê Mai “Ừ” một tiếng, nói: “Lần này, sinh nhật vợ của Triệu Hùng – Lý Thanh Tịnh, Kim Trung tiện tay tặng một chiếu Audi A8. Nếu là quan hệ không thân thiết, cũng không cần uổng công tặng một chiếc xe trị giá hơn triệu đô.”
Ông cụ Hà sau khi nghe xong liền rơi vào trầm tư.
“Còn tra được đầu mối nào khác của Triệu Hùng không?” Ông truy hỏi.
Lê Mai lắc đầu, nói cô ta lấy thân phận phóng viên đến đồn cảnh sát lấy hồ sơ của Triệu Hùng. Kết quả, cảnh sát từ chối với lý do bảo mật, không chịu tiết lộ.
Ông cụ Hà gật đầu một cái, nói: “Thằng nhóc Triệu Hùng này xác thực không thể khinh thường, tôi cũng đã phái người điều tra hồ sơ của cậu ta. Buộc phải là nhân viên có cấp bậc đặc thù trao quyền mới được xem. Giữ lại người này, nhất định sẽ thành tai họa ngầm đối với chúng ta.”
“Ông Chính, ý của ông là?”
Hà Quy Chính làm động tác cắt ngang cổ.
Mặc dù Lê Mai đã từng nghĩ đến kết quả này, nhưng khi được ông cụ Hà chính thức ra lệnh, cô ta cũng không khỏi kinh ngạc.
“Ông Chính, nếu Triệu Hùng có người bạn lợi hại như Kim Ưng, sao chúng ta không thử hợp tác chứ? Chỉ cần có thể thuyết phục Triệu Hùng, để cho Kim Ưng ra tay giúp nhà họ Hà, như vậy nhà họ Hà nhất định sẽ nhanh chóng thăng quan tiếc chức.”
Ông cụ Hà nói: “Không có khả năng. Triệu Hùng là người của Trần Thiên Trung. Sao cậu ta có thể để chúng ta lợi dụng. Chuyện này cứ quyết định như thế đi. Trong vòng một tuần, tôi phải nghe được tin tức Triệu Hùng chết.”
Lê Mai không dám chống lại ý chỉ của Hà Quy Chính, cung kính đáp: “Vâng.”
Rời khỏi nhà họ Hà, Lê Mai có chút lo sợ.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên cô ta giết người, nhưng khoảng thời gian này sống cùng Triệu Hùng và vợ anh, Lý Thanh Tịnh đã khiến cô ta sinh ra chút cảm tình cùng hai người bọn họ. Đặc biệt là khi khối u não của cô ta tái phát, được Triệu Hùng đưa vào bệnh viện. Sau khi Lý Thanh Tịnh biết được bệnh tình của cô ta liền quan tâm gấp bội. Khiến cho Lê Mai cảm nhận được chút ấm áp trước nay chưa từng có.
Lúc về đến nhà đã là đêm khuya.
Lê Mai không lập tức ngủ, nhìn thấy một bóng người từ nhà của Triệu Hùng đi ra.
Người nọ bước chân rất khỏe mạnh, không cần nghĩ cũng biết là Triệu Hùng lại ra công viên luyện võ.
Nếu lúc này đi chặn đánh Triệu Hùng, Lê Mai đảm bảo có thể giết được anh. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không thể ra tay độc ác.
Lê Mai không bật đèn, với thị lực của mình, dù cho căn phòng tối mờ mịt cô ta vẫn có thể thấy rõ như ban ngày.
Cô ta lấy một chai rượu vang từ trên kệ xuống, sau khi mở ra liền tự rót cho mình một ly. Lấy tư thế tao nhã nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Rượu vang đỏ vào miệng, lưu lại dư vị khó tan.
Lê Mai muốn khiến mình tê liệt vì rượu. Cô ta không muốn nghĩ đến chuyện giết người. Ông cụ Hà chỉ cho cô ta thời gian một tuần, nếu không gi3t chết Triệu Hùng, thì cô ta nhất định sẽ bị ông ta trừng phạt.
Một chai rượu vang rất nhanh liền chạm đáy. Với tửu lượng của Lê Mai, uống hai chai rượu vang đỏ cũng không sao. Nhưng hôm nay chỉ một chai liền say.
Như câu nói, rượu không say người người đã tự say.
Sau khi Triệu Hùng luyện công trở lại, đã là hừng đông.
Có một khu chợ buổi sáng gần tiểu khu Lâm Phủ Gia Viên, trước kia Triệu Hùng là người thích đi dạo chỗ này nhất. Lúc trở lại, tiện đường ghé một tiệm nhỏ sạch sẽ mua sữa đậu nành và ít bánh tiêu.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều không muốn cho con ăn nhiều đồ chiên. Cho nên cách ít lâu mới mua một lần.
Giá trị dinh dưỡng của sữa đậu nành không tồi, đối với trẻ con đang phát triển mà nói là thực phẩm dinh dưỡng không thể thiếu.
Khi Triệu Hùng quay về thấy Lý Thanh Tịnh mới thức dậy.
Lý Thanh Tịnh mặc bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa, vị trí cao ngất trên người trông vô cùng hấp dẫn. Nhìn thấy cô không mặc áo ngực bên trong, Triệu Hùng không khỏi liếc thêm cái nữa.
“Thanh Tịnh, anh mua sữa đậu nành với bánh tiêu rồi, là cái loại trước kia chúng ta thường ăn của ông Thái.”
“Thật không? Em thử một chút.”
Lý Thanh Tịnh thích uống sữa đậu nành của nhà này nhất. Nhận lấy đồ từ trong tay Triệu Hùng. Thuận tay cầm lên uống một hớp, vẻ mặt đầy hưởng thụ, tặc lưỡi khen: “Ừ. Không tệ, chính là mùi này. Hương vị thật ngon. Từ sau khi chuyển nhà đến nay, em uống sữa đậu nành ở đâu cũng không ngon bằng nhà ông ấy làm.”
“Nếu biết em thích như vậy, anh đã mua thêm hai ly nữa. Nhưng em cũng đừng uống nhiều.”
“Tại sao?” Lý Thanh Tịnh cau mày hỏi.
Triệu Hùng liếc mắt nhìn vài chỗ trên người Lý Thanh Tịnh, nói: “Anh sợ em uống nhiều quá, đến lúc cho Dao Châu bú lại làm chảy sữa như lúc trước.”
“Anh, cái đồ đáng đánh.”
Lý Thanh Tịnh siết chặt nắm tay, đập nhẹ hai cái lên người Triệu Hùng. Triệu Hùng đắc ý cười phá lên.
Trước kia, lúc Dao Châu còn nhỏ. Lý Thanh Tịnh hễ thời gian rảnh sẽ cho bé bú sữa mẹ. Bởi vì bận bịu chuyện của công ty, có lúc không kịp cho con bú nên sữa bị tràn ra ngoài, khiến cô vô cùng xấu hổ.
Nếu là lúc trước, Triệu Hùng nào dám nhạo báng vợ mình như vậy. Bây giờ cảm tình hai vợ chồng ngày càng thân thiết nên hắn mới dám đùa giỡn cùng Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh vừa uống sữa đậu nành vừa nhớ lại nói: “Thật là nhanh, không nghĩ con bé cũng đã lớn như vậy rồi.”
“Đúng vậy. Anh cũng không nghĩ là chúng ta sống cùng nhau được 6 năm rồi.” Triệu Hùng cảm khái nói.
Lý Thanh Tịnh giương đôi mi thanh tú, nhìn chăm chăm Triệu Hùng, lạnh giọng hỏi: “Thế nào. Anh không muốn sao?”
“Sao lại không muốn chứ. Có thể cưới được em là phúc Triệu Hùng anh tu luyện mấy đời mới có được.”
Triệu Hùng ôm lấy eo vợ từ phía sau, nói: “Bà xã, sau này anh sẽ cùng em cố gắng, chăm chỉ xây dựng gia đình nhỏ của chúng ta.”
Lý Thanh Tịnh nghe xong trong lòng liền ngọt ngào.
Thế giới quan về tình yêu là Lý Thanh Tịnh rất tốt đẹp. Cô không chú trọng quá nhiều vào đời sống vật chất, nhưng vật chất lại là cơ sở của cuộc sống. Thà gả vào nhà giàu có, bị người ta xem thường, còn không bằng gả cho người yêu mình.
Chỉ cần không thiếu ăn, lại chăm chỉ phấn đấu, Lý Thanh Tịnh tin tưởng gia đình nhỏ của mình nhất định sẽ phát triển tốt đẹp.
Lúc này, điện thoại của Lý Thanh Tịnh vang lên.
Cô cầm điện thoại, thấy là Lê Mai gọi đến liền vui vẻ nhận.
Nhận điện thoại xong, Lý Thanh Tịnh gấp không chịu nổi phấn khích nói: “Cô Mai, nghe nói cô cũng dọn đến tiểu khu này hả?”
“Đúng vậy, Thanh Tịnh. Hôm qua tôi mới gặp chồng cô. Lúc đó mới biết các cô cũng mua nhà ở đây.”
Lý Thanh Tịnh giải thích: “Chồng tôi nói là muốn cho tôi một cái bất ngờ vào sinh nhật, nên anh ấy đã sớm mua nhà ở Lâm Phủ Gia Viên rồi.”
Lê Mai cười nói: “Vậy thì thật trùng hợp. Tôi có thể đến đây là do một người đồng nghiệp giới thiệu. Thanh Tịnh, chúc mừng các cô có được chỗ ở tốt, không phiền nếu buổi tối tôi đến nhà các ngươi làm khách chứ?”