Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 255



Vân Nhã nói cho Triệu Hùng biết Hà Thịnh Kha của nhà họ Hà tới tìm nhà họ Vân bọn họ. Không chỉ như thế, còn tìm đến nhà họ Trầm và nhà họ Dư, làm cho bọn họ nhắc lại chuyện nhà họ Hà gia nhập thương hội. Tuôn ra những cuồng ngôn, nếu như nhà họ Vân, nhà họ Thẩm cùng nhà họ Dư không giúp nhà họ Hà bọn họ thì nhà họ Hà sẽ trả thù!

Triệu Hùng nghe xong lời Vân Nhã nói, không khỏi nhíu mày.

Hà Thịnh Kha dám nói ẩu nói tả, nhất định có cái để cậy vào. Đoán chừng sẽ có hành động lúc mình và Trần Thiên Trung rời đi an dưỡng!

Cái Triệu Hùng muốn chính là kết quả như thế này. Như vậy sẽ tạo thành tình thế nhà họ Hà ở ngoài sáng, anh ở trong tối!

Triệu Hùng nói với Vân Nhã: "Nhà họ Vân các cô từ chối yêu cầu của nhà họ Hà?"

"Dĩ nhiên! Họ Vân chúng ta hiện tại chính là đồng minh hợp tác với Trần lão. Sao lại dính líu đến nhà họ Hà làm gì. Theo tôi được biết, nhà họ Thẩm cùng nhà họ Dư đều từ chối. Nhưng mà, hơn ba mươi người trong thương hội, vẫn có nhiều hơn phân nửa duy trì nhà họ Hà trở về thương hội. Thương hội có một quy định, chỉ cần một nửa thành viên đồng ý, vậy thì nhà họ Hà có thể trở về. Cho nên, tốt nhất là anh báo cho Trần lão sớm biết chuyện này đi."

"Cuối tuần này Trần lão muốn đi Bắc Hà an dưỡng, qua mấy ngày mới có thể trở về." Triệu Hùng lạnh nhạt nói với Vân Nhã.

Vân Nhã nghe xong thì chấn động, nói: "Cái gì, đi an dưỡng lúc này? Triệu Hùng, anh nhanh chóng nói tin tức này cho Trần lão. Nhà họ Hà trở về thương hội chỉ có một mục đích, đó chính là buộc tội Trần lão. Anh hãy để Trần lão sớm làm chuẩn bị mới được."

Triệu Hùng an ủi Vân Nhã một câu: "Yên tâm đi! Trần lão chưa từng để mắt đến nhà họ Hà, mọi chuyện Hà Thịnh Kha làm nhất định đều là phí công vô ích."

Vân Nhã biết nhìn sắc mặt, thấy hình như Triệu Hùng mang dáng vẻ đã tính trước kỹ càng. Đứng ngay trước mặt Lý Diệu Linh, cũng không vội hỏi nửa, chỉ nói câu: "Được! Các anh có chuẩn bị là tốt rồi. Tôi chỉ báo tin này cho anh biết! Đúng rồi, mấy ngày nay anh không gặp ta, có nhớ tôi không?"

Triệu Hùng nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, không nghĩ tới Vân Nhã to gan lớn mật như thế, dám can đảm nói những lời này ngay trước mặt cô em vợ Lý Diệu Linh.

Không đợi Triệu Hùng trả lời, Lý Diệu Linh đã mở miệng mắng to Vân Nhã: "Vân Nhã, cái thứ  hồ ly tinh hôi thối nhà cô. Tôi thấy cô muốn thả thích câu thằng ngốc là thật, có chuyện chỉ là giả! Nếu như cô lại dụ dỗ anh rể tôi thì đừng trách tôi không khách sáo với cô."

Lý Diệu Linh nói xong thì đi lên giơ cánh tay lên muốn đánh Vân Nhã.

Vân Nhã lập tức nắm lấy cổ tay của Lý Diệu Linh, híp mắt lại, cười lạnh nói: "Con ranh con tính cách cũng đủ đanh đá đấy! Nhưng mà, muốn làm yên chuyện này thì phải có bản lĩnh mới được." Nói xong thì đẩy một cái về phía sau, Lý Diệu Linh lập tức "Bịch bịch bịch!" Liên tục rút lui  về sau vài bước, trọng tâm thân thể không ổn, trực tiếp đặt mông té lăn trên đất.

"Anh rể, chị ta ức hiếp em!" Lý Diệu Linh khóc lóc ăn vạ kêu lên trên mặt đất.

Triệu Hùng đối Vân Nhã nói câu: "Vân Nhã, đừng làm loạn nữa! Chờ tôi rảnh sẽ đến tìm cô sau."

Lý Diệu Linh vừa nghe thế thì lập tức khóc lóc om sòm lên, chỉ vào Triệu Hùng mà hô: "Anh rể, về sau anh không được phép tìm con hồ ly tinh này! Ả có tiền như vậy, là đang đùa giỡn tình cảm của anh đó."

Vân Nhã cố ý muốn chọc tứ Lý Diệu Linh, tiến lên sờ soạng một cái lên gò má của Triệu Hùng, cười nói với Lý Diệu Linh: "Cô nói đúng rồi! Là tôi chọn trúng anh rể cô, nhưng không phải đùa bỡn tình cảm như cô nói! Cô tốt nhất nên cầu nguyện, chị của cô đối đãi Triệu Hùng cho tốt. Nếu không, Tôi chắc chắn lấy được góc tường này đó!" Nói xong thì đá lông nheo với Triệu Hùng một cái, xoay người nâng bước chân gợi cảm mà đi xa.

Triệu Hùng bị Vân Nhã làm cho dở khóc dở cười, Vân Nhã này không chỉ đang cảnh cáo Lý Diệu Linh, đồng thời còn tạo ra phiền toái tương đối lớn cho mình.

Phụ nữ quả nhiên là kẻ gây tai hoạ!

Sau khi Lý Diệu Linh bò dậy từ dưới đất, lập tức móc ra một mảnh khăn giấy từ trong túi áo, giống như lau bảng đen mà dùng sức chùi lên trên mặt Triệu Hùng.

Mặt của Triệu Hùng bị Lý Diệu Linh chà xát đến biến hình, không hiểu mà hỏi cô em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, em đang làm cái gì thế?"

"Hừ! Người phụ nữa kia làm bẩn mặt của anh rồi, đương nhiên em phải lau sạch lại cho anh!" Lý Diệu Linh tức giận nói.

"Vậy em chùi cũng  phài tìm khăn ướt mà chùi! Em lại dùng khăn tay chùi vài cái, mặt anh cũng bị em chùi đến tróc da rồi." Triệu Hùng đánh rớt tay của Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh trừng mắt nhìn Vân Nhã đi càng lúc càng xa: "Phi!" một tiếng hướng về cô ta, hung dữ mà mắng: "Thật là người đàn bà không biết xấu hổ!"

Sau khi trở lại trên xe, cơn giận của Lý Diệu Linh còn sót lại chưa tiêu, giận đến trước ngực phập phòng kịch liệt. Sau một lúc lâu, đột nhiên tuôn ra một câu: "Anh rể, em muốn học võ công!"

Triệu Hùng vừa lái xe, vừa liếc cô em vợ Lý Diệu Linh một cái, nói: "Con ranh con nhà em học võ công làm cái gì hả?"

"Hừ! Số đào hoa của anh quá mạnh! Em phải học võ công, giúp chị của em xua đuổi những người phụ nữ lẳng lơ không biết liêm sỉ kia. Lần sau mà gặp lại Vân Nhã, em nhất định phải cho cô ta biết tay."

Triệu Hùng nhịn không được: "Phốc!" một tiếng nở nụ cười.

Lý Diệu Linh trừng mắt nhìn Triệu Hùng, nói: "Anh còn cười được? Nếu không phải vì anh, sao em lại bị người ta đẩy ngã. Triệu Hùng, anh tốt nhất đừng để em tra ra anh và Vân Nhã có cái gì mờ ấm. Nếu không, em sẽ không buông tha cho các người."

Triệu Hùng đưa ra vẻ mặt vô tội, nói: "Bà nội nhỏ của tôi ơi, vừa rồi cũng không phải em không nghe thấy được. Người ta tìm anh có việc quan trọng mà!"

"Cứ nói mấy câu như vậy mà cũng gọi là việc quan trọng? Rõ ràng có thể nói trong điện thoại, tại sao phải gặp mặt nói mới chịu. Còn không phải muốn gặp anh hay sao! Anh rể, anh tỉnh táo lại một chút đi. Mấy người phụ nữ có tiền như Vân Nhã này, không phải tầng lớp chúng ta có thể chọc vào nổi đâu."

Triệu Hùng không nói cái gì nữa, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Lý Diệu Linh một cái, thấy con ranh này còn đang sinh hờn dỗi, cũng không để ý đến cô ấy nữa.

Sau khi tới được nhà trẻ, Triệu Hùng tìm một vị trí để đậu xe, cảnh giác nhìn về bốn phía.

Từ sau lần trước phát sinh chuyện có người muốn ám sát anh, tính cảnh giác của anh trở nên cực kỳ cao, đã không dám ngủ ở trong xe.

Triệu Hùng vốn muốn tán gẫu chút gì với cô em vợ Lý Diệu Linh, nhưng mới vừa há mồm, đã bị một câu của Lý Diệu Linh làm cho nghẹn ngược vào.

"Đừng có nói chuyện với em, anh phiền quá!" Lý Diệu Linh quay mặt qua bên khác.

Triệu Hùng thấy Lý Diệu Linh còn đang sinh  hờn dỗi, cố nén cười ý, xuống xe châm một điếu thuốc hút!

Một nữ phụ huynh rất có nhan sắc thấy Triệu Hùng đang lái chiếc xe Maybach, cố ý tiến lên tiếp cận, nói: "Ơ hay, anh gì ơi, con của anh cũng học ở nhà trẻ này sao?"

"Đúng vậy!" Triệu Hùng gật gật đầu.

"Con của anh đang học lớp nào vậy?"

"Lớp lớn!" Triệu Hùng đáp lại một câu.

"Cháu nhà tôi vừa tới trường này, còn đang học lớp nhỏ. Anh ơi, anh họ gì?"

"Tôi họ triệu."

Nữ phụ huynh kia cười quyến rũ, hỏi Triệu Hùng: "Anh Triệu, cũng sắp đến ngày nhà giáo rồi. Anh có tặng quà cho giáo viên không?"

Không đợi Triệu Hùng đưa ra câu trả lời, chỉ thấy cửa xe mở ra. Lý Diệu Linh bước xuống từ trên xe, chỉ vào nữ phụ huynh kia mà nổi trận lôi đình nói: "Đám hồ ly tinh các người, đều tránh xa anh rể tôi một chút đi!"

Nữ phụ huynh kia thấy Lý Diệu Linh hùng hổ, trông có vẻ không dễ chọc, hừ nhẹ  một câu, nói: "Thật là thần kinh!" Nói xong thì xoay người thất vọng rời đi.

Lý Diệu Linh tiến lên muốn đôi co với nữ phụ huynh kia, chỉ vào cô ta mà lên giọng kêu ầm lên: "Cô mắng ai thần kinh hả? Cô mới thần kinh, cả nhà cô đều là thần kinh!"

Triệu Hùng thấy nữ phụ huynh kia quay đầu lại, hình như muốn mắng nhau với cô em vợ Lý Diệu Linh. Anh vội vàng nói với nữ phụ huynh: "Vị phụ huynh này, thật là ngại quá, cô ấy là em gái tôi, hôm nay đến ngày kinh nguyệt, tâm tình có chút không xong!"

Cô kia vừa nghe xong thì xoay người rời đi, miệng không biết đang thì thào cái gì.

Lý Diệu Linh lập tức hô to về phía Triệu Hùng: "Anh mới đến kì kinh nguyệt đó?" Nói xong thì trở lại trên xe, rầm một tiếng, đóng cửa xe lại.