Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 265



Trung tâm điều dưỡng Sơn Kim Loan Bắc Hải!

Trung tâm điều dưỡng Sơn Kim Loan thành phố Bắc Hải, ba mặt đều giáp biển, trong sân có thể nằm trên giường nghe tiếng sóng biển, cách cửa sổ có thể xem mặt trời mọc. Đây là một viện an dưỡng tổng hợp cỡ lớn phù hợp cho những lúc du lich nghỉ phép an nhàn, hoặc kiểm tra chữa bệnh, giải trí lành mạnh.

Nơi này nổi danh là khu an dưỡng có không khí trong lành, hoàn cảnh tuyệt vời là một thánh địa nghỉ dưỡng của thành phố phía Bắc.

Tuổi tác của Trần Thiên Trung đã lớn, hàng năm đều sẽ tới trung tâm điều dưỡng Sơn Kim Loan của thành phố Bắc Hải này để nghỉ dưỡng.

Bên trong bệnh viện của Kim Loan Bắc Hải, Triệu Hùng nhìn tin tức trên điện thoại, tin tức đưa tin xảy ra án mạng ở "KTV Ma Thuật", người chết là Hà Cao Trì của công ty đầu tư Thiên Tâm.

Từ chỗ Cố Minh Tuyết, Triệu Hùng đã biết được tin: Hà Cao Trì của "công ty đầu tư Thiên Tâm", chính là một trong những lực lượng của "tập đoàn Hùng Quang"

Bây giờ Hà Cao Trì chết rồi,Triệu Hùng nghĩ tới đầu tiên nhà người của nhà họ Hà.

Triệu Hùng vừa gọi điện thoại xong với Cố Minh Tuyết, theo phỏng đoán của Cố Minh Tuyết, lợi thế của Hà Cao Trì nắm giữ không tới bốn phần trăm trong "tập đoàn Hùng Quang", nói cách khác Hà Cao Trì này đã thất bại.Tại hai phương diện đều không có tin tức, khiến cho giá cổ phiếu của "Tập đoàn Hùng Quang" bị rơi xuống thấp, trong tay anh ta còn chưa đủ bốn phần trăm cổ phần, cho nên trên thị trường lưu thông thì căn bản không đủ gây sợ hãi.

Triệu Hùng nói Trần Thiên Trung nằm trên giường: "Bác Trần, Hà Cao Trì của tập đoàn Thiên Tâm chết rồi."

Sau khi Trần Thiên Trung nghe được, không nhịn được thổn thức một hồi, nói: "Qua cầu rút ván! Hà Cao Trì nhất định không còn giá trị lợi dụng mới bị nhà họ Hà diệt khẩu."

Triệu Hùng cười cười, nói: "Xem ra, nhà họ Hà đã gấp tới mức chờ không nổi nữa rồi!"

"Đúng vậy! Hà Quy Chính đã tỉ mỉ sắp đặt nhiều năm như vậy, đương nhiên nhất định phải muốn có. Nếu chúng ta không chơi đùa với ông ta thật tốt thì thật sự có lỗi với ông ta rồi."

Lúc này, điện thoại của Triệu Hùng vang lên.

Điện thoại là của Trần Văn Sơn gọi tới, nói nhà họ Hà phái tới hai tên hung thủ, muốn giết luôn Hồ Dân, và đã thành công bắt được tên đó! Dặn dò Triệu Hùng phải cẩn thận, nhà họ Hà nhất định sẽ phái người đi giết Trần Thiên Trung và Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói mình đã chuẩn bị xong, liền đợi người nhà họ Hà tới thôi.

Sau khi cúp điện thoại, Vân Nhã lại gọi tới cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng thấy là Vân Nhã nên tưởng cô chủ nhà giàu này lại muốn nói chuyện tào lao với mình cho nên cúp điện thoại.

Vân Nhã liền nhắn tin cho Triệu Hùng nói, anh còn dám cúp điện thoại thì tôi sẽ tìm bà xã của anh.

Vân Nhã lại gọi điện thoại tới lần nữa, Triệu Hùng thuận tay nhận.

Triệu Hùng nói: "Cô chủ Vân à, tôi và cô đều trong sạch cô cho dù đi tìm bà xã của tôi cũng vô dụng thôi!"

"Hừ! Đó là do anh không hiểu rõ phụ nữ chúng tôi. Anh có tin tôi đi tìm bà xã anh liền không, để bà xã anh ba tháng không thèm để ý tới anh luôn."

"Cô hai à, cuối cùng là cô muốn làm gì? Cô thích cái gì thì nói một chút đi, tôi sửa có được không?"

Vân Nhã cười hì hì nói: "Tôi biết anh hay nói dối lắm, không muốn để ý tới tôi đâu! Ngược lại anh chịu đổi à?"

"Ách! Vậy tôi vẫn không nên đổi thì hơn." Triệu Hùng trực tiếp nhận mình sợ rồi.

Vân Nhã thu liễm lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đúng rồi, nhà họ Hà thừa dịp Trần Thiên Trung không có ở đây, đã muốn tổ chức hội thương mại Lâm Thành, lúc đầu nhà họ Vân của chúng tôi và nhà họ Thẩm cùng nhà họ Dư đều từ chối tham gia. Nhưng nhà họ Hà uy hiếp chúng tôi nói, nếu như không tham gia kỳ thương hội này, sẽ chính thức cắt đứt quan hệ buôn bán với mấy nhà chúng tôi. Trước mắt, mấy nhà chúng tôi đều có chút ít hợp tác với nhà họ Hà. Cắt đứt quan hệ buôn bán với mấy nhà chúng tôi mà nói có thể nói là cả hai đều bị tổn hại."

Triệu Hùng nói với Vân Nhã: "Hội thương mại tổ chức khi nào?"

"Mười giờ sáng ngày mai!" Vân Nhã trả lời.

Triệu Hùng nói: "Xem ra sẽ không tốt rồi, nhà họ Hà muốn ra chiêu mạnh rồi!"

"Đúng vậy! Khi nào anh và ông Trần về? Nhưng tôi cũng nghe nói, mục đích quan trọng nhất của hội thương mại lần này chính là vạch trần tội lỗi của ông Trần, mục đích là muốn đuổi ông Trần xuống, để nhà họ Hà đi lên!"

Triệu Hùng cười cười, nói với Vân Nhã: "Yên tâm đi! Tôi sẽ không để nhà họ Hà đạt được mục đích đâu, lúc nào nên về thì tôi sẽ trở về."

"Ai nha! Đó là lúc nào vậy?"

"Chính là thời điểm nên về!"

Triệu Hùng nói xong thì trực tiếp ngắt điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng nói với Trần Thiên Trung: "Bác Trần, chúng ta nên hành động thôi!"

"Được! Vậy tôi sẽ đi về trước!"

Trần Thiên Trung đứng dậy, kêu cận vệ của ông là Trần Hoàng Phong, hai người rời đi từ cửa sau của bệnh viện, rời khỏi trung tâm điều dưỡng Sơn Kim Loan của thành phố Bắc Hà.

Triệu Hùng gọi tới cho Nông Tuyền, vừa bật lửa hút điếu thuốc. Hỏi Nông Tuyền: "Nông Tuyền, họ rất nhanh sẽ tới!"

Nông Tuyền nghe xong thì lập tức nhếch miệng cười, nói: "Cậu chủ, tôi cũng chờ hết nổi đây này! Muốn đánh chết không?"

"Không nên đánh chết, giữ họ lại còn có ích mà. Nhưng phải dùng thủ đoạn để họ nghe lời mới được."

Nông Tuyền vỗ ngực, đảm bảo nói: "Yên tâm đi cậu chủ! Cứ giao cho tôi là được."

Chuông đánh ba giờ sáng, chính là thời điểm con người đang trong cơn ngủ say.

Có ba người mặc áo khoác bệnh viện xuất hiện ở bệnh viện mà Trần Thiên Trung dưỡng thương.

Ba người trực tiếp đi tới căn phòng của Trần Thiên Trung, vừa tới cửa thì bị cận vệ của Trần Thiên Trung Trung cản lại.

"Các người tới đây làm cái gì?" Một vệ sĩ nghiêm nghị hỏi ba người đàn ông mặc áo choàng trắng trước mặt.

Ba người đàn ông đều mang khẩu trang, trong đó có một người lấy khẩu trang xuống, nói: "À, chúng tôi là đến kiểm tra tình trạng bệnh của ngài Trần."

"Kiểm tra đo lường tình trạng bệnh sao?" Một vệ sĩ lộ ra ánh mắt nghi ngờ, đánh giá ba người bác sĩ nam trước mặt.

Vệ sĩ nói một câu: "Các người nhìn rất lạ mặt!"

Một người đàn ông mặc áo choàng trắng trong đó nói: "À! Ba người chúng tôi là tới khám gấp, vừa bị điều từ khu nội trú ra."

"Trước kia không phải đều đúng tám giờ mới kiểm tra đo lường tình trạng bệnh sao?" Vệ sĩ lại hỏi tiếp.

"Hôm nay viện trưởng cổ ý căn dặn, kiểm tra tình trạng của ngài Trần sớm hơn."

Vệ sĩ dường như không quá tin tưởng, đang chuẩn bị đưa ra nghi vấn với ba người bác sĩ kia. Chỉ thấy, đột nhiên hai người mặc áo khoác trắng hai bên ra tay.

Trong tay hai người họ nhiều thêm một cây dao giải phẫu, đâm vào trên thân thể của hai vệ sĩ. Trong nháy mắt máu chảy ra từ vết thương, không làm lòng trừng lớn mắt từ từ gục đầu xuống.

Ba người quan sát hành lang một lượt, thấy hành lang không có ai thì nhanh chóng kéo hai thi thể của hai người vệ sĩ luôn vào trong phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, một người lớn tuổi đang nằm, bên cạnh còn có thêm một cái giường, người nằm chính là Triệu Hùng.

Ba người vô cùng vui sướng, một người nhào về hướng Triệu Hùng, một người nhào về hướng Trần Thiên Trung trên một cái giường khác.

Ông cụ nằm trên giường bệnh đúng là nằm vô cùng yên ổn, căn bản không ý thức được nguy hiểm. Ở ngực trực tiếp bị đâm bốn dao, máu tươi đỏ thẫm lách tách xuyên thấu qua chăn mền mà chảy ra.

Người nhào về phía Triệu Hùng khi dao giải phẫu trong tay vừa rơi xuống. Chỉ thấy Triệu Hùng đột nhiên mở to mắt, một tay nắm chặt lấy cổ tay người đàn ông kia. Mặc cho người kia có dùng hết sức bình sinh cũng không thể nào đâm vào được.

Hai người khác thấy thế liền chộp lấy dao giải phẫu đang muốn tiến lên hỗ trợ.

Một bóng người đột nhiên lăn ra dưới giường bệnh, quét chân hai người họ một cái ngã lăn ra đất.

Hai người giãy giụa muốn đứng lên nhưng bị Nông Tuyền thúc cho một khuỷu tay, đánh thẳng vào ngực của họ.

Rốp!

Xương ngực người đàn ông bị đánh trúng trực tiếp gãy hai ba cây, đau đơn tới mức ngất đi.

Nông Tuyền đoạt lấy dao giải phẫu của họ, không chờ tới khi người đứng lên, dao giải phẫu liền đâm phập vào đùi trong của hai người họ.