Nông Tuyền ra tay vừa nhanh vừa độc, căn bản không cho đối phương cơ hội thở dốc.
Một dao đâm vào đùi người kia, người kia đau đến mức trực tiếp kêu lên một tiếng thảm thiết: "A a a a!" Cố nén đau đớn, con dao phẫu thuật trong tay trực tiếp đâm tới Nông Tuyền.
Nông Tuyền lách mình né tránh, một chưởng đánh thẳng vào cổ tay cầm dao của người kia, đánh rơi dao phẫu thuật trong tay người kia. Bàn tay lớn vỗ mạnh một cái rồi tóm lấy cổ áo người kia, một cái tay khác thì nện ra từng nắm đấm, đánh thẳng vào mặt người kia.
Một quyền này liền đánh người kia sụp luôn sống mũi, mấy cái răng cũng rơi ra. Nếu không phải trước đó Triệu Hùng đã căn dặn Nông Tuyền, không nên đánh chết người thì có lẽ quyền này đã lấy đi một mạng của người kia.
Một người bị Triệu Hùng đá bay ra ngoài cửa, lại chộp lấy dao phẫu thuật nhào tới Triệu Hùng lần nữa.
Đâm về phía Triệu Hùng mấy dao, nhưng liên tiếp đều rơi vào khoảng không.
Triệu Hùng thấy người kia thực lực không bằng mình thì cũng không có hứng thú đánh nhau cùng anh ta nữa. Thấy Nông Tuyền giải quyết xong hai người khác rồi thì anh liền đá một cước vào trên người người kia, đem người đang công kích anh đá bay tới bên cạnh Nông Tuyền.
"Nông Tuyền, giao cho cậu."
"Được, cậu chủ! Biết ngay cậu chủ là tốt nhất mà." Nông Tuyền nhếch miệng cười một tiếng, không chờ người kia đứng vững đã vọt tới trước người, dùng bả vai huých mạnh đối phương ngã xuống đất.
Người đàn ông bị Nông Tuyền va chạm tới ngã loạn xạ ra đất, giao phẫu thuật cũng rơi ra một bên. Anh ta vừa muốn nhặt lấy dao phẫu thuật thì Nông Tuyền đã giậm một cái lên tay người kia.
"A a a a!.."
Người đàn ông đau tới nhe răng trợn mắt, kêu thảm thiết, giơ quyền đánh về phía Nông Tuyền.
Nông Tuyền không tránh không né, duỗi bàn tay như cây quạt hương bồ của mình ra trực tiếp bắt được cổ tay đối phương. Cánh tay cùng so sức mạnh, trực tiếp nắm tới trật luôn khớp tay người đàn ông kia.
Nếu không phải Nông Tuyền còn giữ lại một chút sức, chỉ sợ cánh tay người đàn ông kia sớm cũng đã bị xé xuống rồi.
Nông Tuyền đưa tay nắm lấy tóc của người kia, bàn tay như cây quạt hương bồ, đánh không ngừng về mặt người kia. Mấy bàn tay đánh xuống đánh tới mất nửa cái mạng của người đàn ông đó.
Sau khi dọn dẹp xong ba người đàn ông kia, Nông Tuyền nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, làm sao bây giờ?"
Triệu Hùng hút một điếu thuốc, hờ hững nói: "Để họ ngoan ngoãn nghe lời."
"Được!"
Nông Tuyền đưa tay cầm mắt cá chân của ba người phân biệt một chút thì trực tiếp đánh vỡ mắt cá chân của ba người. Đau tới mức ba người không còn luyến tiếc gì sống nữa, muốn cắn lưỡi tự sát nhưng cằm bị Nông Tuyền gỡ xương hàm
Thật sự là muốn chết không được muốn sống không xong mà!
Triệu Hùng rít một hơi thuốc vào, nói với ba người kia: "Bản lĩnh anh bạn này của tôi, ba người cũng đã nhận qua rồi. Nếu như các người ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ xem xét thả cho ba người một đường, cho các người một con đường sống. Nếu từ chối phối hợp, tôi không thể làm gì khác hơn là để anh em này của tôi cho các người điểm điểm vài nơi, đưa các người lên đường."
Nếu như có thể ba người họ muốn chết một cách sảng khoái nhất, ba người họ giống như tội phạm truy nã cấp cao nhất vậy nhưng họ tình nguyện được chết thật sảng khoái hơn. Nhưng vừa rồi bị Nông Tuyền tra tấn quá dã man rồi.
Ba người đều là tội phạm truy nã cấp cao, tự nhận mình là người ác độc nhất nhưng so với Nông Tuyền, họ chỉ như "Trò trẻ con!"
Sức mạnh của người này quá lớn, một nắm tay liền có thể nắm được mắt cá chân họ, cũng một nắm tay là có thể bẻ nát xương họ. Vừa nghĩ tới Nông Tuyền lại tiếp tục dùng đủ loại thủ đoạn ác độc như vậy tra tấn họ, nghĩ lại mà lạnh cả người.
Triệu Hùng hỏi tiếp: "Ba người các người là ai phái tới?"
Chỉ thấy một người trong đó liếc mắt nhìn qua một người khác.
Triệu Hùng đi tới lấy khẩu trang của người đàn ông kia xuống, rít một hơi thuốc, phả ra một vòng khói trên mặt đối phương, cười híp mắt nói:
"Anh em à, ánh mắt của anh bán đứng anh rồi. Anh chỉ cần nói cho tôi biết là ai, tôi sẽ để người anh em của tôi nương tay với các người một chút. Nếu không, tôi sẽ nói người anh em của mình thu thập các người đấy."
"Anh.... Anh muốn cho tôi làm cái gì?" Người đàn ông kia lắp bắp hỏi.
"Các người có kế hoạch là gì?" Triệu Hùng tiếp tục hỏi.
Người đàn ông kia vô cùng sợ hãi, Nông Tuyền lại bồi thêm cho họ vài cú. Cố nén đau đớn, nói rõ từ đầu tới cuối lời mà Hà Thịnh Kha dặn dò họ cho Triệu Hùng biết. Nếu như sau khi làm được thì sẽ chụp ảnh gửi về cho nhà họ Hà. Nếu như không có được cũng sẽ giúp họ cao chạy xa bay, không cho phép quay về Lâm Thành. Nếu không nhà họ Hà sẽ tiến hành truy sát họ.
Triệu Hùng lấy được điện thoại trong người đàn ông ra, sau đó chụp mấy tấm ảnh Trần Thiên Trung nằm trên giường.
Nhìn trong hình thực sự rất giống như Trần Thiên Trung bị ám sát. Trên thực tế người trên giường bệnh chỉ là một người đóng giả Trần Thiên Trung mà thôi.
Triệu Hùng sờ soạng một chút máu chảy trên người người đàn ông kia, sau đó bôi lên người mình. Thấy đám người kia trợn mắt há hốc mồm vì không biết Triệu Hùng muốn làm cái gì.
Triệu Hùng nằm lại trên giường, đưa điện thoại cho Nông Tuyền, sau đó nhắm mắt lại để Nông Tuyền chụp mấy tấm hình.
Sau khi chụp xong, Triệu Hùng nhận lấy điện thoại trong tay Nông Tuyền lại, trả lại cho người đàn ông kia, cười híp mắt nói:
"Người anh em, hiện tại hãy gửi tin tức cho Hà Thịnh Kha đi, nói các người thành công á! Nếu không, người anh em của tôi sẽ bồi các người thêm mấy cái nữa đấy."
"Tôi gửi! Tôi gửi!" Người đàn ông kia vừa nghe nói phải chịu thêm thì bị dọa tới mức run lẩy bẩy, hỏi Triệu Hùng:
"Anh thực sự sẽ bỏ qua cho chúng tôi sao?"
"Đương nhiên! Tôi muốn gi3t chết các người dễ như trở bàn tay. Nhưng mà tôi ngại dơ tay mình, giết các người cũng không có gì thú vị."
"Anh có thể thề chứ?" Người đàn ông có hơi không tin, nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.
Thế là Triệu Hùng làm ra vẻ như muốn thề thốt. Nói dựa theo lời như những gì người đàn ông kia nói, nếu mình mà giết họ thì sẽ bị trời phạt.
Người đàn ông tin là thật, lúc này mới gửi hình và tin cho Hà Thịnh Kha, nói là thành công.
Ban đầu ba người là tội phạm nguy hiểm cấp cao bị cảnh sát truy nã, không lo thành công hay không cũng sẽ không quay về thành phố Hải Phòng. Chỉ là sau khi thành công thì nhà họ Hà sẽ cho họ một khoản tiền mà thôi.
Người đàn ông sợ Hà Thịnh Kha không tin, cố ý hỏi: "Anh Hà, lúc nào tiền có thể tới tài khoản của chúng tôi vậy?"
"Ngày mai! Ba người các người phải nhớ kỹ phải im lặng cho tôi. Nếu như bị cảnh sát bắt được mà khai ra nhà họ Hà, thì cho dù các người có ngồi tù, nhà họ Hà chúng tôi cũng sẽ khiến cho các người sống không bằng chết!" Hà Thịnh Kha uy hiếp nói.
"Anh Hà yên tâm, chúng tôi hiểu quy củ trong giang hồ mà!"
"Vậy là tốt rồi, mau rời khỏi thành phố Bắc Hà đi. Cẩn thận, đừng để cảnh sát bắt được."
Hà Thịnh Kha cùng lúc gửi tin tức ra, vội vàng đi tới nhà họ thờ tổ tiên của nhà họ Hà.
Tiến vào nhà nhà thờ tổ, Hà Thịnh Kha liền vui sướng gào lên: "Cha! Tin tức tốt, tin tức tốt!"
Hà Quy Chính vừa mới luyện công xong, hỏi con trai lại: "Thịnh Kha, sao vậy, có tin tức gì tốt?"
"Trần Thiên Trung và Triệu Hùng đều bị người của chúng ta phái đi gi3t chết rồi."
Lê Mai vừa mới làm xong nhiệm vụ trở về tới, nghe tin Triệu Hùng bị gi3t chết thì lập tức giật mình!
Sau khi Hà Quy Chính nghe xong thì cất bước xuống giường, vui mừng nói: "Ha ha ha! Trần Thiên Trung ơi Trần Thiên Trung! Nghe tin lão cáo già này cuối cùng cũng chết trước tôi. Thịnh Kha, tin tức này có đáng tin không?"
"Vô cùng đáng tin! Bố, người nhìn đi."
Hà Thịnh Kha đưa điện thoại của mình cho Hà Quy Chính xem.
Hà Quy Chính thấy trong phòng bệnh, Trần Thiên Trung và Triệu Hùng đều bị trúng vài dao, hiển nhiên đã không sống nổi.
"Ha ha ha! Thật sự là ông trời phù hộ nhà họ Hà mà." Hà Quy Chính vui sướng vô cùng, kế hoạch đã thành công hơn một nửa. Chỉ cần Trần Thiên Trung chết rồi, như vậy "Tập đoàn Hùng Quang" chỉ còn một mình Hồ Dân. Lần này hội thương mại, chỉ cần đá Trần Thiên Trung ra khỏi vị trí hội trưởng thương hội, là "Tập đoàn Hùng Quang" sớm muộn gì cũng là vật trong tay nhà họ Hà.
Nhà họ Hà tất nhiên sẽ trở thành nhà giàu nhất đứng đầu thành phố Hải Phòng!
Hà Quy Chính nói với Hà Thịnh Kha: "Thịnh Kha, bên Hồ Dân truyền tin ra sao rồi?"
Hà Thịnh Kha lắc đầu, nói: "Lần trước Hồ Dân bị tập kích nên càng đề phòng nghiêm ngặt hơn. Chỉ sợ người chúng ta phái đi đã dữ nhiều lành ít rồi."
"Không sao! Chỉ cần Trần Thiên Trung chết rồi, một tên Hồ Dân cũng không đáng kể. Hôm nay là ngày vui lớn, Hà Quy Chính muốn tắm rửa thay quần áo ra khỏi cửa mới được!"