Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 456: Triệu Hùng bị thương



Hà Ngọc Kỳ thấy bọn người Trần Văn Sơn đang đánh túi bụi, cô ta lại không giúp đỡ được cái gì. Triệu Hùng vì mình mà khiến thân chịu trọng thương, cô ta vội vàng hướng đuổi tới phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng quay đầu lại, trừng mắt Hà Ngọc Kỳ giận dữ hét lên: “Cô còn đi theo tôi làm cái gì?”

“Tôi... Tôi nhìn thấy anh bị thương, muốn mang anh đi chỗ bác sĩ Hoa.” Hà Ngọc Kỳ biết Triệu Hùng vì cứu mình mà bị thương, ủy khuất nói.

“Tự tôi sẽ đi!”

Triệu Hùng lườm Hà Ngọc Kỳ một chút, ôm con gái đang muốn xoay người rời đi.

Đúng lúc này, bên cạnh một tên bán kẹo ở ven đường, đột nhiên cầm dao xông về phía Triệu Hùng.

Người tấn công Triệu Hùng tên là A Bính, là đàn em của Đồ Tể.

A Bính, là một cao thủ xếp hạng hai mươi ở bảng xếp hạng Địa Bảng, công phu mạnh hơn Triệu Hùng nhiều.

Nếu là Triệu Hùng không có bị thương, anh còn có thể chiến cái mấy chục chiêu cùng A Bính. Bây giờ thân chịu trọng thương, căn bản tránh không nổi A Bính tập kích.

“Cẩn thận!” Hà Ngọc Kỳ cả kinh kêu lên.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đầu roi trực tiếp quất vào trên cổ tay của A Bính.

A Bính quay đầu nhìn lên, chỉ gặp sau lưng cách đó không xa một ông lão đứng đấy, râu tóc bạc trắng.

Người tới chính là ông cụ Khổng.

Ông cụ Khổng trước đó trúng đã trúng độc Phiên Tăng hỏa độc, nội lực còn không có hoàn toàn khôi phục. Nhưng tiên pháp tinh diệu, căn bản không phải là người mà A Bính có thể ngăn cản.

Một roi quất vào trên cổ tay của A Bính, không chỉ đánh văng đao của A Bính lên mặt đất, còn khiến cho tay của A Bính bị đánh đến mức da tróc thịt bong.

Nếu là Ông cụ Khổng không có bị thương, cái này một roi liền có thể đem phế bỏ tay của A Bính.

Triệu Hùng che chở con gái thối lui đến bên cạnh xe.

Phó Lê mắt thấy Triệu Hùng liền muốn đào tẩu, nếu để cho Triệu Hùng chạy trốn, chỉ sợ bọn họ không còn có cơ hội hạ thủ.

Triệu Hùng nhất định sẽ vận dụng thế lực của anh, bắt đầu loại bỏ toàn bộ thế lực ở Hải Phòng.

Phó Lê liên tiếp mấy chưởng đem Trọng Ảnh lùi về phía sau, thân thể đã chạy đến gần Triệu Hùng.

Mục tiêu của cô ta chính là Hà Ngọc Kỳ.

Công phu của Hà Ngọc Kỳ chỉ có tu vi Nhân bảng, hơn nữa còn là Nhân bảng có hơn năm vạn người ở bên trên, xếp ở vị trí năm vạn.

Lấy thân thủ Thiên Bảng của Phó Lê, Hà Ngọc Kỳ căn bản không kịp phản ứng.

Triệu Hùng lấy dây lưng của mình ra, đánh về phía Phó Lê, khiến cho thân hình của cô ta gặp cản trở.

Triệu Hùng một tay kéo Hà Ngọc Kỳ đến gần bên cạnh đến, Phó Lê lần nữa nhào tới.

Ông cụ Khổng bị thương nội lực, sau khi đánh A Bính vài roi để ép anh ta lùi lại, muốn đi cứu viện đã tới không kịp.

Một chưởng của Phó Lê là nén giận mà đến, thế muốn đem Hà Ngọc Kỳ đánh chết.

Người phụ nữ này trước đó còn có chút tác dụng, hiện tại đã trở thành vướng chân vướng tay.

Triệu Hùng một tay đẩy Hà Ngọc Kỳ ra khỏi người.

Phó Lê nửa đường dời đi mục tiêu, một chưởng dừng ở trên ngực của Triệu Hùng.

“Phụt!: Triệu Hùng phun một ngụm máu ra.

Ông cụ Khổng vẫy roi bên trong tay trực tiếp quất về phía Phó Lê, roi trực tiếp quất trên mắt cá chân của Phó Lê.

Cánh tay của ông cụ Khổng dùng lực, khiến cho Phó Lê bị kéo ở trên mặt đất.

A Bính nhào lên vây công Ông cụ Khổng, cho Phó Lê cơ hội thở dốc.

Phó Lê vừa mới đứng lên, Nông Tuyền đã đuổi tới, một quyền đánh vào trên lưng Phó Lê.

“Mẹ kiếp, dám đánh cậu chủ nhà tôi!”

Phó Lê nào có thể chịu nổi nắm đấm của Nông Tuyền, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Nông Tuyền tiến lên che Triệu Hùng lại!

Cậu ta thấy thương thế của Triệu Hùng nghiêm trọng, quan tâm dò hỏi: “Cậu chủ, cậu chủ thế nào rồi?”

Triệu Hùng chà xát một chút máu trên khóe miệng, nói: “Không chết được! Nông Tuyền, giải quyết cô ta đi!”

Tiểu vũ trụ trong nội tâm Nông Tuyền triệt để đã nhen lửa, nhào tới liền đánh nhau với Phó Lê.

Lấy thân thủ của Nông Tuyền, ở tình huống bình thường đánh nhau với Phó Lê, Phó Lê có thể ở trong ba trăm hiệp mà thắng Nông Tuyền.

Nông Tuyền thấy Phó Lê khiến Triệu Hùng bị thương, phảng phất đốt lên tiểu vũ trụ nội tâm của cậu ta, một quyền tiếp một quyền đánh cho Phó Lê cực kỳ chật vật. Lại thêm, Phó Lê trước đó trúng một quyền của Nông Tuyền, không dùng hai mươi chiêu, liền rơi xuống thế hạ phong.

Bởi vì Phó Lê đánh Triệu Hùng bị thương, Nông Tuyền tiếp một quyền lại một quyền đánh về phía Phó Lê.

Sau khi Phó Lê liên tiếp chịu ba quyền, rốt cục không chịu nổi nắm đấm lớn của Nông Tuyền, bị đánh cho lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể càng là liên tục lùi lại.

Lúc này, một chiếc xe con màu trắng dừng lại ở bên đường.

Sau khi cửa xe mở ra, Phó Lê cố nén đau xót, liên tiếp nhảy mấy cái, cả người cấp tốc chui vào trong xe. Lái xe đạp chân ga một phát, nhanh chóng rời đi.

Nông Tuyền đang muốn đuổi theo, bị Triệu Hùng kịp thời quát dừng lại.

“Đừng đuổi theo!” Triệu Hùng nói với Nông Tuyền nói: “Nông Tuyền, giải quyết tên kia!

Ông cụ Khổng không dám cưỡng ép sử dụng nội lực, chỉ có thể dùng tinh diệu roi, quấn quanh người A Bính.

Nông Tuyền trước đó đã xếp ở hạng bảy của Địa Bảng, Bính mặc dù xếp ở vị trí hai mươi ở Địa Bảng. Nhưng bây giờ, công lực của Nông Tuyền đã đột phá đến tu vi Thiên Bảng, chỉ là còn chưa tới Võ Thần đường để kiểm tra mà thôi.

Ông cụ Khổng dùng roi quấn lấy A Bính, trong tay A Bính có thêm ra một cây đao, muốn cắt đứt roi quấn ở trên người mình, thế nhưng là dù thế nào cũng không thể cắt được.

Nông Tuyền nhào tới, trực tiếp một quyền đánh vào trên lưng A Bính.

Một quyền này trực tiếp khiến cho A Bính bị đánh bay ra ngoài.

Bởi vì Triệu Hùng bị thương, Nông Tuyền đã giết đỏ cả mắt, cơ bản mỗi một quyền đều toàn lực mà kích phát!

A Bính đang cùng Ông cụ Khổng triền đấu, dù là Ông cụ Khổng không dùng được quá nhiều khí lực, anh ta muốn thoát thân cũng không phải dễ dàng, một quyền liền bị Nông Tuyền đánh cho thành trọng thương!

Không đợi A Bính đứng lên, Nông Tuyền đã nhào tới bên cạnh anh ta, một cước đá bay dao ở trong tay anh ta. Cậu ta cưỡi ở trên người A Bính, nắm đấm trái phải đồng thời đưa ta, không ngừng một quyền lại một quyền đập ở trên người A Bính.

A Bính cái nào chịu nổi nắm đấm như đá của Nông Tuyền, mấy quyền xuống dưới đã khiến A Bính thở không ra hơi rồi.

Ông cụ Khổng thấy nếu tiếp tục đánh xuống, Nông Tuyền sẽ đánh chết A Bính mất

Ông ta lên tiếng nói với ông Tuyền nói: “Được rồi, Nông Tuyền! Đừng có đánh nữa.”

Lúc này Nông Tuyền mới dừng tay lại.

Bên của Triệu Văn Sơn đang chiến đấu say sưa cùng với Đồ Tể Trọng Ảnh đã rút ra khỏi vòng chiến, đi tới bên người Triệu Hùng.

Anh ta thấy Triệu Hùng đã bị nội thương rất nặng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, còn không ngừng ho khan.

Ông cụ Khổng đi đến bên cạnh Triệu Hùng, kiểm tra mạch tượng của anh, không khỏi nhíu chặt lông mày.

Triệu Hùng bị nội thương quá mức nghiêm trọng, đến cả ông ta đều không có cách nào, chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở Hoa Di, xem cô ấy có những biện pháp khác hay không, có thể giúp đỡ giải quyết nội thương.

Trần Văn Sơn lấy ba thanh phi đao ở trên người ra.

Đồ Tể chộp lấy đao mổ heo, đối với Trần Văn Sơn lạnh giọng nói: “Rốt cuộc anh cũng đã lộ ra phi đao của anh!”

Trần Văn Sơn nhìn chằm chằm Đồ Tể nói: “Nếu anh biết tôi là Liễu diệp phi đao, lệ vô hư phát, thì không nên tới Hải Phòng!”

“Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong! Lại nói, Đồ Tể tôi đây cũng muốn lãnh giáo một chút phi đao của anh, muốn nhìn xem người như anh dựa vào cái gì ở Thiên Bảng, xếp ở phía trước tôi.”

Trần Văn Sơn nghe xong thì nhướng lông mi, nói: “Anh đã muốn lĩnh giáo, vậy thì tôi liền thành toàn cho anh!”

Nói xong, lòng bàn tay khẽ chuyển, ba thanh phi đao trong tay phát ra hàn quang, bay về phía Đồ Tể…