Hoa Di cực kì kinh ngạc sau khi nghe được tin tức Triệu Hùng bị thương.
Cô ấy là người đã trải qua sóng to gió lớn, cô ấy cũng không có biểu hiện gì ở trước mặt người bệnh.
Hoa Di nói một câu với người phụ nữ đang khám bệnh: “Cô ơi, cô chỉ bị bệnh khí thũng và giãn phế quản, tôi sẽ kê cho cô một đơn thuốc giảm ho và thuốc sắc ổn định hơi thở, nếu như cô uống được ba bộ mà thấy hiệu quả, thì chỉ cần bảy bộ nữa là có thể trừ tận gốc.”
“Bác sĩ, bệnh của tôi thật sự có thể trừ tận gốc sao? Tôi đã chữa trị ở rất nhiều bệnh viện nhưng vẫn luôn bị tái phát, cũng không thấy có hiệu quả trị liệu lớn, tiền trong nhà vì tôi mà chữa bệnh cũng đã hết rồi.”
Hoa Di mỉm cười, nói: “Cô cứ yên tâm đi! Mặc dù thuốc Đông y không có hiệu quả nahnh giống với thuốc tây, nhưng thuốc Đông y có thể loại bỏ được gốc rễ. Về sau cô chỉ cần giảm bớt hoạt động ngoài trời khi trời lạnh, không ăn thức ăn cay độc, thì sẽ không tái phát.”
“Quá tốt rồi!” Người phụ nữ cao hứng kích động nước mắt tràn ra. “Bác sĩ Di, nếu như cô có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ gửi cờ thưởng cho cô.”
“Không cần, tôi xem bệnh cho cô chỉ là hi vọng bọn họ mau chóng khôi phục lại thân thể khỏe mạnh. Nếu không, một người bị bệnh không chỉ kéo bọn họ xuống mà còn kéo theo cả một gia đình.”
“Cô nói đúng!”Người phụ nữ xoa xoa vệt nước mắt bên khóe mắt, hỏi: “Bác sĩ Di, thuốc này của cô có quý không? Trên người tôi khả năng cũng không mang theo nhiều tiền như vậy.”
“Không đắt, bảy đơn thuốc cộng lại cũng chỉ hơn năm trăm khối tiền thôi. Nếu như cô thật sự không có tiền, thì nói vưới tôi một tiếng, tôi sẽ giảm cho cô một chút tiền thuốc men.
“Bác dĩ Di, cô thật sự là Bồ Tát sống!”
“Chị à, chăm sóc người bị thương chính là bổn phận của người thầy thuốc như chúng tôi.”
Chỉ nhìn thấy Hoa Di đã viết xong phương thuốc: Thổ phục linh, mật ma hoàng, thanh Bán Hạ, bạch giới tử, đình lịch tử, cam thảo.
Sau đó cô ấy giao phương thuốc cho hộ sĩ phụ, để trợ lí đưa người phụ nữ này đi kê đơn thuốc.
Lúc này Hoa Di mới ngẩng đầu lên nhìn Hà Ngọc Kỳ hỏi: “Ngọc Kỳ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Làm sao anh Hùng lại bị thương?”
“Ai nha! Chờ đến khi nào em có thời gian em sẽ kể tỉ mỉ cho chị nghe. Anh ấy đang đợi ngay ở bên ngoài, vết thương rất nghiêm trọng, chị nhanh chóng giúp anh ấy xem bệnh một chút!”
Hoa Di nghe thấy Triệu Hùng đang ở ngay bên ngoài, thì thúc giục Hà Ngọc Kỳ nói: “Vậy thì em còn chờ cái gì nữa nhanh chóng cho anh ấy vào đây đi.”
Sau khi Hà Ngọc Kỳ quay người rời khỏi đây, không bao lâu sau đã dẫn Triệu Hùng đi vào.
Ông cụ Khổng nắm tay Triệu Dao Châu cũng đi theo vào bên trong.
Hoa Di nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Triệu Hùng, khóe miệng anh còn lưu lại vết máu, hình như đã bị nội thương.
Sau khi cô ấu để cho Triệu Hùng ngồi xuống, tay cô ấy đặt lên trên mạch tượng của Triệu Hùng.
Nhìn thấy sắc mặt của Hoa Di càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, sau khoảng chừng hai phút chuẩn đoán bệnh, lúc này cô ấy mới nhìn Triệu Hùng hỏi: “Vết thương của anh rất nghiêm trọng, là bị ai đả thương?”
“Chắc hẳng là Phó Lê của tập đoàn Thiên Vương đi, cô ta chính là cao thủ Thiên Bảng. Lúc ấy, cô ta đã mang theo tóc giả, nhưng anh nhớ được chiêu thức ra tay của cô ta.”
“Anh bị thương trung đình, Ngọc Đường, tử c ung tam xử điều này khiến cho hai mạch Nhâm Đốc của anh bị tắc nghẽn, khí thải không được thông suốt, đã bị thương đến cơ quan nội tạng! Hai mạch Nhâm Đốc là kinh mạch quan trọng nhất của người tập võ, mạch Đốc bắt nguồn từ đầu, mạch Nhâm thì bắt đầu ở đan điền. Chỉ có tìm người có nội công thâm hậu giúp anh đả thông hai nơi kinh mạch này, sau đó uống viên cố linh hoàn em kê cho anh này, mới có thể chữa trị. Trừ cái đó ra, em cũng không có biện pháp khác!”
Sau khi ông cụ Khổng nghe được, lông mày của ông ta không khỏi nhíu chặt nói: “Bác dĩ Di, đả thông hai mạch Nhâm Đốc nói nghe thì dễ? Chỉ có người có tu vi thần bảng, mới có thể thay người đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Ngay cả khi tôi không bị thì cũng làm không được.”
Hoa Di nói: “Trước mắt, cũng chỉ có biện pháp này có thể làm cho anh Hùng khỏi hẳn. Cố linh đan thì chỉ có thể làm chậm lại cơn đau đớn của anh ấy, nhưng không thể cải thiện được nội thương dẫn đến ho khan. Sau một khoản thời gian, thì anh Hùng sẽ trở nên không muốn ăn cái gì, kèm theo đó là thường xuyên ho khan.”
Ông cụ Khổng hỏi: “Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?”
Hoa Di lắc đầu.
Trước mắt, cũng chỉ có mười hai người ở trên bảng Võ Thần.
Toàn cầu cũng chỉ có mười hai người là cao thủ thần bảng, những người này cơ bản chính là sự tồn tại của rồng không thể nhìn thấy tận cùng, biển rộng mênh mông, đi đâu có thể tìm được cao thủ thần bảng. Coi như hứa sẽ cho bọn họ tiền tài, thì bọn họ cũng sẽ không bị cám dỗ.
Triệu Hùng nghe thấy Hoa Di nói như vậy, không khỏi buồn bã cười một tiếng, nói: “Không có việc gì, chỉ cần không chết là được rồi.” Anh quay đầu nói với Khổng Côn Bằng: “Ông bạn già, ông đã là người thứ nhất Thiên Bảng thì cố gắng một chút, chính là người thần bảng. Đến lúc đó, chẳng phải có thể thay con đả thông hai mạch Nhâm Đốc sao?”
Ông cụ Khổng trừng hai mắt, lạnh gióng nói với Triệu Hùng: “Nếu như có dễ dàng như vậy, tôi còn xếp ghế ngồi ở vị trí thứ nhất Thiên Bảng nữa sao? Khó! Một bước này có thể nói là khó như lên trời, có lẽ đột phá chỉ trong nháy mắt, nhưng mà cả một đời này đều vô vọng.”
Khổng Côn Bằng nói đúng sự thật, thiên phú thật sự rất quan trọng đối với người học võ.
Cố gắng tập luyện chăm chỉ ngày mốt cũng quan trọng, nhưng nếu muốn trở thành cao thủ hàng đầu thì không thể thiếu đi thiên phú học võ.
Triệu Hùng nói với Hoa Di: “Bác dĩ Di, trước hết em cứ kê cho anh ít đơn thuốc đi! Chỉ cần không chết, anh vẫn có thể duy trì được, nói không chừng ngày nào có thể gặp được cao thủ thần bảng!”
“Anh hùng, em không thể không nhắc nhở anh trước. Trước khi anh khỏi bệnh, thì không thể cưỡng ép vận dụng nội lực, nếu không chỉ sợ sẽ nghiêm trọng hơn. Hơn nữa, anh nhất định phải uống thuốc đúng giờ mà em đã kê cho anh, Nếu như không đúng hạn uống thuốc, thì mức đọ ho khan sẽ làm anh phải hoài nghi nhân sinh. Còn có một chuyện quan trọng nhất.”
“Chuyện gì?” Triệu Hùng hỏi.
Sắc mặt của Hoa Di hết sức nghiêm trọng nói với Triệu Hùng: “Cấm chuyện phòng the!”
Triệu Hùng gật đầu, trong lòng không khỏi dở khóc dở cười.
Quan hệ của anh với vợ Lý Thanh Tịnh vất vả lắm mới hòa hoãn, không nghĩ đến bởi vì nah bị thương mà mất đi cơ hộ sinh đứa con thứ hai.
Khổng Côn Bằng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng à! Bây giờ con không cách nào vận dụng nội lực, trước khi vết thương tốt lên thì vẫn không nên luyện công. Khoảng thời gian này, chúng ta đều dưỡng thương thật tốt, đợi đến khi ông khỏi bệnh nhìn xem có cơ hội đột phá lên tu vi thần bảng hay không thì lại giúp con chữa thương. Nếu như vẫn không thành, thì lại đi tìm kiếm cao thủ thần bảng chữa trị vết thương cho con.”
Triệu Hùng “Vâng!” Một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Hoa Di hỏi Triệu Hùng: “Làm sao anh lại bị thương như thế vậy.”
Thế là, Triệu Hùng đã nói cho Hoa Di toàn bộ quá trình sự việc xảy ra. Chỉ là không nhắc đến chuyện bởi vì Hà Ngọc Kỳ nên anh mới bị thương như vậy.
Hà Ngọc Kỳ còn tưởng rằng Triệu Hùng sẽ mượn cơ hội này để nói móc cô ấy nữa, không nghĩ tới anh sẽ không nhắc đến chuyện này.
Càng như vậy, ngược lại khiến cho Hà Ngọc Kỳ càng khó chịu.
Khi Triệu Hùng rời khỏi bệnh viện, Hà Ngọc Kỳ mưới đuổi theo đi ra bệnh viện.
“Cái kia, họ Triệu, anh chờ tôi một chút!”
Triệu Hùng nghe thấy giọng nói của Hà Ngọc Kỳ thì quay đầu lại, anh cau mày nói với Hà Ngọc Kỳ: “Cô còn có việc sao?”
“Không có việc gì, chính là tôi muốn với anh một câu này.”
“Câu gì?” Triệu Hùng hỏi.
Hà Ngọc Kỳ vò vò góc áo, nửa ngày miệng mới phun ra được ba chữ: “Thật xin lỗi!”