Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 513: Cứ làm thế nào cho người ta chú ý thì làm




“Hôm nay là lần đầu tiên con lộ diện sau khi quay về đấy. Đây là lễ nhậm chức của ba con, con trang điểm xinh đẹp một chút cũng tăng thể diện cho ba con. Hơn nữa trước đây con bị bọn họ lăng mạ, ức hiếp, ấm ức phải chịu còn ít sao? Hôm nay trở về, phải thật rạng rỡ xinh đẹp cho bọn họ thấy.” Mục Lam Thục nói.


Khi đó bà đã phải nén giận trong lòng. Ba năm qua, vẫn chưa hề nguôi ngoai chút nào.


Vì thế, Mục Lam Thục càng hy vọng Cố Niệm có thể trang điểm thật xinh đẹp, mặt mày rạng rỡ, để cho những người đó nhìn thật kỹ!


Cố Lập Thành nghe xong, sầm mặt đi tới: “Hồi đó, con ở cục cảnh sát phải chịu ấm ức sao?”


Vừa hỏi xong, Cố Lập Thành liền cảm thấy mình ngốc. Năm đó với thân phận của ông, Cố Niệm có thể không chịu ấm ức sao?


Sắc mặt Cố Lập Thành vô cùng âm trầm: “Đúng là phải trang điểm cho thật đẹp, nghe mẹ con đi.”


“Nghe thấy chưa. Đi mau đi!” Mục Lam Thục thúc giục: “Tranh thủ chút thời gian, một lát nữa chúng ta sẽ xuất phát. Đừng khiến ba con bị muộn.”



Cố Niệm dở khóc dở cười, ba mẹ đều đã nói như vậy rồi, cô đành nghe theo.


Mục Lam Thục vẫn có chút không yên tâm, tính cách của con gái mình, bà quá rõ mà. Cô là người khiêm tốn, không thích khoa trương. Từ nhỏ cô đã đạt được thành tích học tập vượt trội nhưng không hề kiêu ngạo. Thận trọng như vậy là rất tốt, làm người khác yên tâm, nhưng rất nhiều công lao đã bị người khác cướp mất, người làm mẹ là bà đây cũng không cam tâm.


Vì thế, bà liền quay về phòng ngủ cùng Cố Niệm, giám sát Cố Niệm chọn và thay một bộ quần áo đẹp.


Sau khi thay vài bộ quần áo, cuối cùng bà đồng ý cho Cố Niệm mặc một cái váy dài tay in hoa, dịu dàng trang nhã và trang điểm nhẹ nhàng.


Mục Lam Thục hài lòng vỗ tay: “Như này mới được chứ, cho dù con không trang điểm cũng vẫn xinh, nhưng trang điểm lên lại càng xinh đẹp, không ai sánh được.”


Suốt cả quãng đường đi, Bánh Gạo Nhỏ cảm thấy cực kỳ mới mẻ, nằm bò bên cửa sổ chăm chú nhìn ra bên ngoài. Đặc biệt là những kiến trúc cổ còn lưu lại trong thành phố, bời vì là di tích kinh đô xưa nên cực kỳ nguy nga, không giống với vẻ đẹp thanh tú của cổ trấn ở Giang Nam. Bánh Gạo Nhỏ say mê ngắm nhìn, khiến cho Cố Niệm và Mục Lam Thục đều phải bật cười.


Từ rất sớm, Mạc Cảnh Thịnh và thư kí Lâm đã đợi sẵn ở cửa cục cảnh sát. Xe của Cố Lập Thành vừa tới, nhìn thấy Cố Niệm, Mạc Cảnh Thịnh kinh ngạc.



“Cố Niệm? Cô quay về khi nào thế?”


“Tối qua vừa về đến thành phố B, nói ra thì dài, sau này sẽ kể tỉ mỉ cho anh nghe.” Gặp lại Mạc Cảnh Thịnh, cô cũng cảm thấy rất gần gũi. Nhưng bây giờ đang ở cửa cục cảnh sát, thực sự không thích hợp để tán gẫu.


Mạc Cảnh Thịnh lại nhìn về phía Mục Lam Thục, chào hỏi bà, ánh mắt anh nhìn xuống dưới, rơi trên gương mặt Bánh Gạo Nhỏ. Cậu bé này và Sở Chiêu Dương, đúng là được đúc từ một khuôn mà ra. Anh không che giấu sự kinh ngạc của mình: “Đứa bé này là…”


“Là con của Sở Chiêu Dương.” Cố Niệm nắm tay Bánh Gạo Nhỏ, nói: “Chào chú Mạc đi, trước kia chú ấy là cấp trên của mẹ. Lúc mẹ làm việc ở đây, chú Mạc đã giúp đỡ mẹ rất nhiều.”


Bánh Gạo Nhỏ nghe xong liền có thiện cảm với Mạc Cảnh Thịnh. Trong lòng cậu bé, hễ là người giúp đỡ Cố Niệm thì đều là người tốt. Mặc dù dáng vẻ mặc cảnh phục của Mạc Cảnh Thịnh nhìn có vẻ rất nghiêm nghị, nhưng anh lại mang theo nụ cười dịu dàng, gần gũi, khiến Bánh Gạo Nhỏ thoải mái nhoẻn miệng cười: “Chào chú, cháu là Sở Cẩn Du.”


“Sở Cẩn Du, Ác cẩn hoài du( đức tính cao thượng). Hay!” Mạc Cảnh Thịnh tươi cười, gật đầu, ngồi thấp người xuống: “Chú là Mạc Cảnh Thịnh, là bạn tốt của ba cháu.”


Bánh Gạo Nhỏ rất ra dáng lùi sau nửa bước nhỏ, khom lưng cúi đầu hướng về phía Mạc Cảnh Thịnh: “Cảm ơn chú lúc trước đã chiếu cố mẹ cháu.”


Mạc Cảnh Thịnh bật cười, cậu bé còn nhỏ như vậy đã biết yêu thương bảo vệ Cố Niệm rồi.


“Không có gì, là việc chú nên làm.” Mạc Cảnh Thịnh đàng hoàng trịnh trọng nói chuyện với Bánh Gạo Nhỏ như cư xử với một người lớn vậy.


— QUẢNG CÁO —