Gió thu thổi qua, lá cây bay rụng đầy trời. Diệp Tử Thanh hiện tại bên ngoài bình thản nhưng nội tâm đang cực kỳ khó xử đến không biết phải làm thế nào.
Nhìn thấy Vũ Vấn Kỳ đang thống khổ vì kịch độc y lại nổi nên tia đau xót, y đang đau đớn đến muốn rơi nước mắt.
Trong thấy ánh mắt bình tĩnh đến dị thường của Vũ Vấn Kỳ, Diệp Tử Thanh đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Vũ Vấn Kỳ hắn có lẽ chết.
Từ đâu một xúc cảm tuyệt vọng dâng lên, hắn không biết tại sau đối với Vũ Vấn Kỳ hắn lại có một cảm giác quen thuộc đến lạ. Nam nhân trước mắt tạo cho hắn một cảm xúc rất mãnh liệt.
"Giết ta đi" giọng Vũ Vấn Kỳ nhỏ nhẹ nói:
Một loại dự cảm bất thường trỗi dậy, cảm giác được thân thể của Vũ Vấn Kỳ trước mắt mình đang run lên nhè nhẹ.
"Chết dưới kiếm ngươi cũng tốt"
Dứt lời Vũ Vấn Kỳ nhắm hai mắt lại, không hề phát hiện ra Diệp Tử Thanh đã thu lại kiếm.
"Ngươi từng cứu ta một mạng, ta không thể lấy oán báo ân. Ta sẽ điều tra rõ mọi việc"
Bấy giờ Vũ Vấn Kỳ lại lên tiếng:
"Nếu hôm nay ngươi không giết ta, sau này ắt hẳn sẽ không còn cơ hội"
Không trả lời, Diệp Tử Thanh bĩnh thản tiến đến. Mặc sức Vũ Vấn Kỳ phản đối kịch liệt, hắn vẫn bế y vào trong.
Giờ phút này đây Diệp Tử Thanh không biết mối quan hệ bằng hữu đã bị hắn biến thành một loại tình cảm mà chính hắn cũng không thể gọi tên được.
- ---------
Trên thiên giới, giọng nói trầm ấm của Tịch Hạ Nhiên vang lên:
"Đệ tỉnh rồi! Nào đừng ngồi dậy, nằm xuống nghỉ ngơi. Thân thể đệ chưa khỏi hẳn đâu"
Dạ Hiểu Y chậm rãi dời tầm mắt quan sát xung quanh, nơi đây hoàn toàn xa lạ với y.
"Đây là đâu?"
Chuyện gì đã xãy ra, Dạ Hiểu Y nhớ hắn vẫn còn đang ở trong Nhược U. Bỗng nhiên thì bị rất nhiều thứ tấn công vào người, sau đó y mơ hồ cảm giác linh hồn như đang bị tách ra rồi không nhớ được gì nữa.
"Ta đang ở thiên giới, đệ đang có nội thương"
Sau đó Tịch Hạ Nhiên thuật lại mọi việc xãy ra cho Dạ Hiểu Y nghe, tất nhiên là trừ việc gặp mặt Tịch Trác Tuyền ra. Vậy nên đó là lí do Dạ Hiểu Y có mặt ở đây.
Không chờ đợi lâu, Tịch Hạ Nhiên lại nói:
"Đệ còn thấy không khỏe chỗ nào không?"
Đầu óc Dạ Hiểu Y vẫn còn mơ hồ nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp lời:
"Không có, ngoại trừ việc hơi mệt một chút"
Đồng thời đưa mắt nhìn Tịch Hạ Nhiên đang dùng một ngữ điệu ôn nhu đến chính hắn cũng không nghĩ là nó dành cho mình.
Dạ Hiểu Y cảm giác được, người đang ở trước mắt mình là một nhan sắc không nhiễm bụi trần. Từ khuôn mặt đến thân thể đều toát ra phong khí ngời ngời.
Đột nhiên từ trái tim lan theo kinh mạch mà lan ra toàn thân, một loại cảm giác mạnh mẽ không thể khống chế bốc lên hừng hực thiêu đốt cả trái tim Dạ Hiểu Y.
Thấy Dạ Hiểu Y cứ nhìn mình chằm chằm, Tịch Hạ Nhiên có chút tò mò hỏi:
"Mặt ta có gì sau?"
Nghiêng đầu đến hướng khác né tránh ánh mắt của Tịch Hạ Nhiên, Dạ Hiểu Y ngại ngùng lấp bấp nói:
"Không có"
Nghe thế Tịch Hạ Nhiên liền xoay người đi đến bàn, chu đáo rót một tách trà mang đến.
Nhận lấy tách trà trong tay Tịch Hạ Nhiên, y một hơi uống sạch. Cảm thấy mùi vị này cũng không tệ.
Thấy Dạ Hiểu Y đã uống xong thì lúc này Tịch Hạ Nhiên cũng mở lời:
"Đệ nghỉ ngơi thêm đi, ta còn có chút việc sẽ quay lại sau"
Dạ Hiểu Y nghe thế cũng không muốn làm phiền Tịch Hạ Nhiên nên gật đầu, sau đó Tịch Hạ Nhiên rời đi.
Sau khi Tịch Hạ Nhiên rời khỏi, Dạ Hiểu Y mắt đầu đưa mắt quan sát kĩ xung quanh.
Cá nhân y không thích cái giường cách điệu xa hoa này, rõ ràng là loại ngọc trai bạch sắc quý giá, lại khảm đầy vào bảo thạch nhiều màu, nó tỏa ra một thứ ánh sáng xa hoa nhức mắt. Thế nhưng trên giường lại một mùi hương rất dễ chịu, khiến hắn cảm giác được một tia quen thuộc, tựa như đã từng ở nào đấy cũng mang theo hương vị như thế này.
Cuối cùng Dạ Hiểu Y dần mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
[Giường của chồng thì là mùi của chồng chứ mùi gì con]
- -------
Một nam nhân thân mặc bạch y, mệt mỏi tựa vào chiếc giường bạch sắc lớn mà an tĩnh ngủ say. Mái tóc hắc sắc thuần khiết như bóng đêm mang theo vài giọt nước ẩm ướt phủ lên gương mặt cương nghị của hắn. Tầm mắt hạ xuống, lại thấy xiêm y rộng thùng để lộ ra bờ vai mềm dẻo của cơ thể cùng làn da màu mật ong nam tính.
Khóe miệng Vũ Vấn Kỳ hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo, ngồi dậy bước xuống giường. Đứng trên sàn nhà mà cả người bất ổn không vững, lại bị một cỗ đau đớn ma quái bắt đầu từ lòng bàn chân truyền ra khắp toàn thân. Sau đó không chịu được mà nhất thời quỳ rạp xuống đất một cách thảm hại.
Sắc mặt Vũ Vấn Kỳ có phần sắc tái đi, trên mặt chung quy lại vẫn không để lộ ra nhiều biểu cảm, chỉ ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên kia. Nhưng trong lòng Vũ Vấn Kỳ đột nhiên lại nghĩ đến một việc, Diệp Tử Thanh kia sau lại ngủ ở đây.
Lúc này Diệp Tử Thanh đột nhiên mở mắt, thấy Vũ Vấn Kỳ đang chật vật dưới sàn hắn lại không cảm thấy chán ghét chút nào.
"Độc vẫn chưa giải tạm thời ngươi đừng vận linh lực"
Diệp Tử Thanh lúc này đang tĩnh lặng chìm trong thế giới nội tâm của chính mình, đối với tất cả phản ứng của Vũ Văn Kỳ y vẫn bình thản. Tùy ý tiến tới ôm lấy thắt lưng kéo hắn vào lòng, bế y lên.
Vũ Vấn Kỳ thân là nam nhân lại bị người khác bế như công chúa nên theo bản năng mà giãy dụa muốn thoát, nhưng lại bị ôm chặt.
Diệp Tử Thanh trên này thấy người trong lòng đang ra sức giãy dụa thì ledn tiếng:
"Im lặng một chút"
Đặt y trở lại giường, Diệp Tử Thanh đưa ánh mắt băng lãnh nhìn y.
"Nửa mảnh ngọc bội trên người ngươi từ đầu mà có?"
Vũ Vấn Kỳ khó hiểu nhìn Diệp Tử Thanh:
"Là nó"
Dứt lời, từ trên tay Diệp Tử Thanh đưa ra một nửa mảnh ngọc bội màu xanh lục.
Vũ Vấn Kỳ liền rất nhanh giựt lại miếng ngọc, biểu cảm phức tạp, quay lại nhìn Diệp Tử Thanh nói:
"Là của một người quan trọng tặng ta"
Bấy giờ Diệp Tử Thanh liền lộ vẻ gấp gáp hỏi:
"Người đó là ai"?
Cảm thấy chuyện đi đến bước này rồi thì Vũ Vấn Kỳ cũng không muốn che giấu nữa, y thở nhẹ một cái rồi nói:
"Là Diệp Tử Thanh! Sư phụ của ta"
Nghe đến đây Diệp Tử Thanh run nhẹ, nhớ đến những kí ức nhiều năm trước. Hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp, ánh mắt vì kinh hoảng mà chuyển động hỗn loạn, có phần bất an nói lớn.
"Ngươi nói láo, ngươi đang cố tình lừa gạt ta, ngươi đã đánh cắp đó từ Thu Phàm."
Thực ra, khi Diệp Tử Thanh nhớ lại mấy sự việc xảy ra trong quá khứ thì hầu như đều rất mờ nhạt, không rõ ràng, chỉ đơn thuần là nhớ rất rõ cái thân ảnh thuần nhã sâu sắc của nam nhân kia. Thế nhưng, hắn lại nghĩ, hình như mình đã quên điều gì đó rất quan trọng.
Nghe đến đây Vũ Vấn Kỳ bất giác cười khổ mà nói ra hết sự thật.