Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 118



Charlie được phép thức khuya hơn thường lệ. Không có nội Bone quanh quẩn một bên, không ai bắt nó phải đi ngủ sớm hơn cả. Hơn nữa, ngày hôm sau là chủ nhật và mẹ nó đã đảm bảo rằng nó có thể nướng trên giường bao lâu tùy thích. Nhưng sau một hồi lâu thì mắt Charlie bắt đầu nhíu lại, nó ngáp trẹo quai hàm và đành phải thú nhận là có nguy cơ ngủ gật. Nó hôn ngoại Maisie và mẹ, chúc hai người ngủ ngon, rồi đi về giường.

Charlie không biết mình đã ngủ được bao lâu thì có một chuyện lạ diễn ra. Có tiếng bước chân chậm chậm ngoài cửa phòng nó. Đi tới đi lui. Đi lui đi tới. Cầu thang run lên kọt kẹt và có bóng người đi qua hành lang. Dù đang mệt rã rời, Charlie cũng ráng tuột khỏi giường và kiễng chân đi xuống cầu thang.

Ông cậu Paton đang ngồi ở bàn bếp. Trên bàn, một cây đèn cầy cháy chập chờn, leo lét. Ông cậu đã lột áo khoác và cà vạt quăng xuống đất, vùi mặt vào hai cánh tay khoanh vòng lại.

“Ông cậu Paton, có chuyện gì vậy?” Charlie khẽ hỏi. “Chuyện gì vậy ạ?”

Ông cậu không trả lời, chỉ rên rỉ. Charlie kéo ghế ra ngồi đối diện với ông, chờ ông bình tĩnh lại, lòng thắc mắc không hiểu Ông cậu gặp chuyện gì ghê gớm vậy.

Cuối cùng, Ông cậu Paton cũng ngẩng đầu lên và than thở “Charlie, tiêu hết rồi.”

“Gì cơ ạ” Charlie gặng hỏi.

“Ta đã không nhịn được,” Ông cậu Paton trầm ngâm. “Sự việc cứ thế xảy ra. Người bạn của ta, cô Ingledew ấy, trông thật quyến rũ. Cô mặc áo đầm đen, tóc búi cao, cố trắng như cổ thiên nga... Ôi, ta đã bị chinh phục mất rồi.”

“Đương nhiên là thế rồi ạ,” Charlie đồng tình.

“Ta đã cố nhịn cho đến lúc dùng bánh pudding.”

“Đúng thôi, ngon quá mà!”

“Không, không phải vậy,” Ông cậu Paton rên rỉ, “Mặc dù ta có thấy là món nào cô ấy cũng thích.”

“Ông cậu và cô ấy ăn gì vậy?”

“Sò. Rau trộn Caesar. Vịt quay và bánh pudding phủ kem với trái cây.”

“Ngon quá đi mất,” Charlie reo lên. Nó chẳng biết những món đó ra sao, ngoại trừ món vịt.

“Nhưng rượu đã bốc lên đầu ta, và ta quá say, quá sung sướng” Ông cậu Paton thở dài sườn sượt. “Có một ngọn nến trên bàn của bọn ta, như thế cũng không hề chi, nhưng ở đằng sau Julia, trên vách tường, có một bón đèn tỏa ánh sáng đỏ dìu dịu... và ... bụp... bóng đèn bể. Miểng thủy tinh văng tứ tán. Vương khắp trên tóc, trên chiếc áo đầm đen dễ thương của cô ấy. Ta nhảy lên, thêm một bóng đèn ở bàn kế bên vỡ tan. Thử hình dung đến tình cảnh khốn khổ của ta mà xem.”