Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 119



Nhưng người ta không hề biết đó là do Ông cậu,” Charlie an ủi.

“À, đó chính là lúc ta tự biến mình thành một thằng khùng. ‘Xin lỗi, xin lỗi’, ta đã rối rít kêu lên, và một cái bóng đèn nữa vỡ tan. Rồi thêm một cái nữa, ta lao ra ngoài, miệng vẫn lảm nhảm xin lỗi. Ta quá mắc cỡ. Ta không thể ở lại đó được, tất cả bóng đèn trong nhà hàng chắc sẽ nổ tung mất thôi.”

“Ông cậu đừng bận tâm làm gì,” Charlie vỗ về. “Thể nào Ông cậu cũng sẽ nghĩ ra một lời giải thích với cô Ingledew thôi mà.”

“Nhưng, Charlie à, ta chưa thanh toán hóa đơn!” Ông cậu Paton rên lên. “Thử tưởng tượng coi ấy sẽ phẫn nộ như thế nào. Cô ấy nghĩ ta là kẻ hèn nhát, chỉ vì sợ mấy cái bóng đèn nổ mà bỏ mặc cho cô ấy trả tiền.”

“Ông cậu chỉ cần nói cho cô ấy biết sự thật,” Charlie nói.

“Khôôông!” Ông cậu Paton rền rĩ như sấm một cách tuyệt vọng. “Chúng ta bị đày đọa. Ta và mày. Bị đày đọa trong sự khác người, trong nỗi ám ảnh khủng khiếp của gia đình chúng ta.”

“Không phải vậy đâu,” Charlie phản đối kịch liệt. “Ông cậu hãy bình tĩnh lại nào! Con có điều quan trọng muốn nói với Ông cậu, và con thực sự muốn Ông cậu tập trung.”

Ông cậu Paton lại gục đầu xuống cánh tay đang khoanh lại, và lần này dường như ông không buồn động đậy nữa. Thế nên Charlie bắt đầu kể lại tất cả những gì mà tiến sĩ Tolly đã nói trong băng. Cuối cùng thì Ông cậu Paton cũng ngẩn đầu lên, và lần này thì hết sức chăm chú.

“Ôi trời, Lyell” Ông cậu Paton thốt lên khi Charlie kể tới đoạn người chơi đàn organ.

“Đó là ba của con, phải không?”

“Chắc chắn rồi,” Ông cậu Paton khẳng định. “Kể tiếp đi, Charlie”

Khi Charlie kết thúc câu chuyện kỳ lạ của tiến sĩ Tolly, thì Ông cậu Paton đã trở nên hoạt bát hơn.

Nhóc à, tất cả vụ này thật hết sức, hết sức lạ lùng, không thể diễn tả thành lời nổi. Và bi đát nữa, bi đát quá đi. Đứa trẻ tội nghiệp đó. Và ba của mày... Trời ơi, giá mà ta có thể ngăn chặn được điều đó. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ta nghĩ rằng, trong lúc cố cứu đứa bé thì số mệnh của ba mày đã được định đoạt.”