Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 121



Cuộc Mặc Cả Trong Đêm Của Billy

Khi Billy Raven nói với Charlie rằng nó không phiền gì khi phải ở một mình trong phòng ngủ chung dài hút, thì điều đó chẳng đúng chút nào. Thực ra, Billy rất sợ những tối thứ Bảy. Nó trằn trọc khó ngủ, biết rằng mình lại phải một mình trải qua trọn một ngày và một đêm nữa.

Đúng ra thì cũng có con May Phúc bầu bạn với Billy, theo cách riêng của chó, nhưng kiến thức về loài người của con chó già này khá là hạn chế. Chuyện của nó toàn là chuyện thú vật, và cảm xúc cũng là cảm xúc của loài vật, và vì bây giờ May Phúc đã già rồi, nên nó cứ ca cẩm về bệnh tật. Tuy Billy rất thông cảm với May Phúc, nhưng nó nghĩ sẽ thích hơn nếu có một thằng bạn, hay một nhỏ bạn, để mà trò chuyện.

Ở học viện cũng có những trẻ mồ côi khác, Billy biết vậy, nhưng tất cả bọn chúng đều đã được các gia đình dễ chịu, thân thiện nhận làm con nuôi rồi. Billy thường tự hỏi tại sao không ai muốn nhận nuôi nó cả. Và nó quả quyết rằng đó là vì trông nó kỳ dị quá – có lẽ người ta sợ tóc trắng và mắt đỏ.

Ở phía bên kia mảnh sân gạch, những ngọn nến trong phòng Manfred lập loè như những ngôi sao nhỏ ghê rợn. Billy nhìn nến cháy hồi lâu, rồi không kéo màn lại, nó bước qua con May Phúc, leo lên giường. Nó chưa kịp ngả đầu xuống gối thì con chó già thở phì một cái và ngồi dậy.

“Có người muốn gặp Billy,” May Phúc nói.

“Ai muốn gặp tôi?” Billy hỏi, hơi chột dạ.

“Lão già. Bây giờ. Tôi sẽ chỉ.”

“Bây giờ á? Nhưng khuya rồi và... và... tại sao ông ấy muốn gặp tôi?”

“May Phúc không biết. Đi ngay nào.”

Billy xỏ đôi dép lê, với lấy đèn pin trong ngăn kéo, rồi quấn mình trong chiếc áo choàng tắm, đi theo May Phúc ra khỏi phòng ngủ chung.

Pin trong đèn của Billy còn rất yếu, và nó khó mà nhìn thấy cái đuôi của May Phúc đang ve vẩy ở đằng trước. Mấy hôm rồi Billy có định sẽ hỏi xin pin của một anh lớn nào đó, nhưng nó không biết chắc phải hỏi xin ai. Cuối tuần tới có thể nó sẽ về nhà Charlie. Charlie sẽ cho nó một bộ pin mới, nó chắc như vậy.