Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 131



Hồi chuông bên trong người hiệp sĩ sáng chói rung lên lần thứ mười hai. Chàng hiệp sĩ hạ gươm xuống và bắt đầu chìm trở vào cái thùng.

Thật kỳ lạ khi nhìn cái cách chàng hiệp sĩ hạ người và thu nhỏ lại – chàng cúi oặt đầu và gieo mình xuống, cho tới khi nằm gọn gàng trong chiếc giường bọc vải lụa, bây giờ chàng không dài gì hơn chiều dài của thanh gươm sáng loáng.

“Chao!” Benjamin kinh ngạc.

“Tuyệt vời!” Fidelio thốt lên.

“Mình thắc mắc không biết cái thứ này có đúng là sẽ làm Emilia tỉnh lại được hay không.” Charlie lẩm bẩm.

Fidelio vẫn còn lắc đầu không tin. “Cách nào mà ông ấy làm được như thế nhỉ?” nó lẩm bẩm. “Vị hiệp sĩ dó làm bằng thứ gì vậy?”

“Gương mặt trông rất thật,” Benjamin nhậ xét. “Mắt sáng quắc luôn.”

“Bằng thủy tinh,” Charlie nói. “Phần còn lại là một loại hợp chất nào đó.”

Nó nghĩ dến những mảnh tượng kim loại quái đản trong xưởng của giáo sư Bloor.

“Mình cá là tiến sĩ Tolly đã đánh lừa gia đình Bloor trong nhiều năm: gửi cho bọn họ những robot, tượng kim loại, với những bộ xương được tô màu, giả bộ như chúng có chứa bí mật đánh thức Emilia dậy. Để bọn họ đừng quấy nhiễu ông nữa. Nhưng cuối cùng họ cũng bắt được ông.”

“Họ chỉ bắt được ông ấy, chứ không lấy được Mười Hai Tiếng Chuông của Tolly,” Benjamin gật gù.

Charlie đóng nắp thùng lại. “Anh nghĩ là nó sẽ an toàn ở đây cho đến cuối tuần sau chứ?” nó hỏi Fidelio.

“Tất nhiên. Nhưng tụi mình cần một bạn nữ giúp đỡ nếu tính đem Emilia đến đây.”

“Không lo,” Charlie nói chắc nịch. “Olivia Vertigo khoái mấy chuyện như thế này lắm.”

Ba đứa con trai quay trở về vương quốc âm nhạc, lần này chúng gặp bà Gunn, bà cũng có mái tóc màu vàng nhạc và mặt đầy tàn nhang y như những người khác trong gia đình. Bà đang mang một cây hồ cầm băng qua hành lang, nhưng liền dần lại và âu yếm vỗ đầu từng đứa một khi chúng đi ngang.

Rời khỏi Mái Ấm Gia Đình Gunn, Benjamin và Charlie thẳng tiến về nhà số 9, nơi ngoại Maisie đã hứa về một bữa trưa linh đình đang chờ chúng.