Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

Chương 137



Charlie ước gì nó có thể đổi tài nghe thấy tiếng nói của mình thành tài biến thức ăn dở thành thức ăn ngon. Nó nhắm mắt lại và giả bộ như có thể làm được. Nó nhận ra món trứng tráng mỏng nguội lạnh đúng là có ngon hơn.

Vì bây giờ đã biết đường đến phòng Nhà Vua nên nó nhận ra mình là người đầu tiên có mặt trong phòng. Hay gần như là vậy. Zelda và Beth đang chơi trò gì đó. Chúng không để ý đến Charlie. Zelda có nước da đen và trông cộc cằn; Beth to con và lực lưỡng với mái tóc xoăn nhạt màu. Chúng đang nhìn nhau trừng trừng ở hai đầu bàn. Ở giữa bàn, một cái hộp gỗ đựng bút chì đang di chuyển, lúc thì về hướng này, sau lại về hướng kia.

Charlie ngồi xen vô khoảng trống rộng rãi giữa hai đứa kia và ném tập vở cái “phịch” xuống bàn.

“Shhh!” Zelda suỵt.

Hộp bút chì vọt về phía con bé.

“Xin lỗi,” Charlie nói.

Hộp bút chì bay lơ lửng và rồi di chuyển về phía Berth. Con nhỏ gầm gừ, chằm chằm nhìn cái hộp, khiến nó quay về phía Zelda. Charlie nhận ra cả hai đều được có phép thuật giống hệt nhau: điều khiển đồ vật bằng ý nghĩ.

Bọn trẻ khác bắt đầu lục tục bước vô phòng, phá vỡ sự tập trung của hai đứa con gái. Tancred và Lysander cùng vô một lúc. Hôm nay Tancred cười tươi roi rói với Charlie. Tóc anh ta trông như càng bị nhiễm điện tợn, và Charlie nhận thấy mái tóc Tancred kêu lắc rắc khi Tancred cố vuốt nó xuống.

“Khỏe không, Charlie Bone?” Lysander hỏi nó với nụ cười xởi lởi.

“Mình khỏe, cám ơn,” Charlie mỉm cười đáp lễ.

“Câm mồm!” Zelda nổi cáu khi hộp bút chì nhảy tót sang một bên, phóng vèo lên không trung rồi lộn phập xuống sàn nhà.

“Cái trò điên rồ,” Lysander nhận xét.

“Đó không phải trò chơi!” Zelda quặc lại, trong khi nhặt hộp bút chì lên.

Charlie đã xoay được một chỗ ngồi cùng bên bàn với Manfred, cho nên nó sẽ không phải lo lắng gì nữa về cái nhìn chòng chọc khủng khiếp của Manfred. Ngồi từ đây, nó có thể quan sát Vua Đỏ tốt hơn nhiều, và trong giờ học nó nhận ra mình nhiều lần cứ ngó chăm chăm vô khuôn mặt tối, bí hiểm ấy. Việc này có một tác dụng lạ kỳ: làm lòng nó dịu xuống, và bài tập về nhà dường như trở nên dễ hơn nhiều so với bình thường. Và đúng vậy, nó đã làm xong đống bài tập trước khi chuông reng.