Cháu Gái Của Siêu Sao

Chương 63



Diễn đàn trường đại học Bắc Thành bị virus tấn công, trường phải đóng cửa một tuần để bảo trì. Các bài viết bị xoá hoàn toàn, bài viết về Lục Chúc Chúc cũng bị xoá không còn dấu vết.

Đây là thời đại bùng nổ thông tin, không có bài viết hot nào được thảo luận quá lâu. Một thời gian sau, sự việc kia đã bị mọi người quên đi.

Lục Chúc Chúc hẹn Cảnh Tự cuối tuần ra ngoài chơi. Cô đã dậy rất sớm để trang điểm, đứng trước cổng trường đợi anh.

Một cô gái xinh đẹp như vậy đứng ven đường rất thu hút người khác. Dù là nam sinh hay nữ sinh đi ngang qua vẫn không nhịn được mà nhìn cô.

Cảnh Tự không đến từ trường học, anh lái xe máy băng qua đường, dừng lại trước mặt Lục Chúc Chúc.

Lục Chúc Chúc thấy anh đang chạy đến, ngọt ngào nói: “Anh ơi!”.

“Sau này em đừng đến trường tìm anh.” Cảnh Tự gỡ mắt kính xuống, nói: “Anh không thường xuyên ở trường.”

“Vậy anh ở đâu? Để em đến đó tìm anh.”

“Lục Chúc, anh thường ngày rất bận, không thể giống như lúc nhỏ mà chơi cùng với em được.”

“Vâng, được ạ.” Lục Chúc Chúc chắp tay, mũi chân nhón nhón, cười nhẹ: “Nhưng anh vẫn đến.”

Cảnh Tự vẫn đến.

Giống như lúc nhỏ, biết cô giáo giao rất nhiều bài tập về nhà nhưng mỗi lần tan học đều dẫn Lục Chúc Chúc đi đào giun cho cá ăn. Sau đó lại vội vàng về trong bộ dạng dơ dáy, không tắm rửa gì mà thức đêm làm bài tập.

Mấy năm trôi qua, mặc dù anh có thay đổi thế nào nhưng thói quen với Lục Chúc Chúc đã in sâu vào trong anh, không thể nào thay đổi được.

“Em nghe bạn cùng phòng nói phía tây Bắc Thành khoảng 10km, có một thị trấn cổ đang tổ chức hội té nước, chúng ta đi đến đó xem đi!”

“Được.” Cảnh Tự đội mũ bảo hiểm cho cô: “Lên xe đi.”

“Chờ một chút.” Lục Chúc Chúc nhìn thấy bên đường có một chiếc xe đẩy bán hàng rong, trên xe cắm đầy chóng chóng với nhiều màu sắc.

Cô chạy đến trước xe đẩy, chọn một cái chong chóng màu trắng sau đó gắn vào xe của Cảnh Tự.

Cảnh Tự nhíu mày: “Đây là cái gì?”

“Trông cứ như đi chơi ngoại thành vậy!” Lục Chúc Chúc cười nói: “Rất đáng yêu.”

Cảnh Tự cảm thấy xe máy thêm chong chóng chả đáng yêu chỗ nào. Nhưng cô gái nhỏ cười lên với đôi mắt hạnh rất đáng yêu.

Nụ cười của cô đều khiến anh có cảm giác ấm áp.

Cảnh Tự khởi động xe máy, motor “Oanh” một tiếng, chạy như bay đi ra ngoài.

Ngay lúc anh nổ máy, Lục Chúc Chúc nhanh chóng ôm lấy eo anh: “Đây là lần đầu em đi xe máy đó.”

“Gió to quá!”

Cô gái nhỏ ôm chặt lấy anh, vừa kích động vừa hồi hộp.

Cảm giác của Cảnh Tự đều tập trung ở eo, cảm giác tê dại men theo sống lưng… đánh thẳng vào tâm trí anh

Anh thật sự không thể chịu đựng được nữa: “Lục Chúc, em nắm áo anh đi!”

“Ồ, vâng ạ!”

Lục Chúc Chúc buông lỏng áo anh ra, nắm lấy góc áo anh. Chưa được hai phút thì xe máy giảm tốc độ, cô vô thức ôm lấy eo anh.

Cảnh Tự không nói gì nữa, để mặc cho cô ôm lấy mình.

Anh tự nhủ với chính mình “An toàn là trên hết”

“Anh không cần phải xịt nước hoa mỗi lần đi gặp em đâu!” Lục Chúc Chúc cọ quần áo anh, hút hít nói: “Trên người anh không có mùi. Hạ Huyên Nhã nói anh rất hôi, cô ta nói bậy, anh rất sạch sẽ mà.”

Trái tim Cảnh Tự trùng xuống.

Anh biết hiện tại mình không có mùi gì nhưng mấy năm ở bệnh viện, xung quanh anh luôn tràn ngập cái mùi bệnh nhân hôi thối. Mặc dù anh xuất viện đã lâu nhưng anh dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi này.

Sau khi gặp được Lục Chúc Chúc, lần đầu tiên trong đời anh bước vào cửa hiệu xa xỉ, mua cho chính mình một chai nước hoa dành cho nam đắt tiền.

“Không thơm à?”

“Không phải, rất thơm mà.”

Hương gỗ tuyết tùng với mùi cam quýt mang lại cảm giác tươi mát và nhẹ nhàng.

“Hình như ông nội em cũng có loại nước hoa này, rất thơm.” Mũi Lục Chúc Chúc như mũi của cún con, ngửi ở đâu cũng khiến cho Cảnh Tự ngứa ngáy.

“Được rồi, Lục Chúc! Ngoan ngoãn ngồi xuống đi.”

“Được ạ!” Lục Chúc Chúc không còn lộn xộn nữa: “Em chỉ cảm thấy chúng ta đều đã rất thân với nhau, chỉ là không ngờ anh lại ăn mặc cẩn thận rồi mới đến gặp em!”

“Anh chỉ xịt nước hoa vậy em trang điểm thì tính sao đây?”

“À…” Hai má Lục Chúc Chúc đỏ bừng, nóng lên.

Cô tố tình nhờ chị gái cùng phòng trang điểm giúp mình, cứ dặn đi dặn lại là phải thật tự nhiên, không được để ai nhận thấy!

Không ngờ lại để anh ấy biết được.

“Con…Con gái khi ra đường đều phải trang điểm!” Cô đỏ mặt, lắp bắp nói “Chuyện này rất bình thường!”

” Đi giày cao gót không tốt lắm, điều này cũng rất bình thường sao?”

“……”

Chỉ là cô không thấp nhưng Cảnh Tự lại cao đến 1m88. Nếu cô không mang giày cao gót thì cứ như anh đang dắt theo một cô con gái nhỏ vậy.

“Sao anh quan sát em kỹ vậy?”

“Nếu anh không chú ý thì phí công em trang điểm. Giày cao gót cũng vậy, nếu anh không nhận ra em cao hơn một chút vậy thì em mang làm gì?”

“……”

Không có gì sai.

” Cho nên Lục Chúc à, chúng ta đều đã trưởng thành. Sẽ có nhiều chuyện không còn giống như lúc nhỏ nữa.”

“Em hiều mà…Giống như con gái trang điểm vì người mình thích, đúng không?”

Cảnh Tự không nói gì, anh cúi đầu nhìn đôi giày thể thao AJ mới tinh trên chân mình.

Khoảng thời gian này anh đã mua khá nhiều đồ mới, chắc chắn sẽ không còn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như trước nữa.

Anh im lặng không nghĩ nữa.

Lục Chúc Chúc ôm chặt anh, khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Em thích mùi của anh, mặc kệ là mùi nước hoa hay mùi từ cơ thể anh.”

Cảnh Tự không trả lời, đôi mắt đen nhìn con đường phía trước, ánh nắng xuyên qua những đám mây dừng lại ở trên vai anh.

Trái tim anh cũng được sưởi ấm, tràn ngập sự dịu dàng.

Không ít du khách tham quan đến với lễ hội té nước. Hai bên đường ở thị trấn là những ngôi nhà tường trắng người ngói đỏ. Những ngôi nhà cổ kính, dòng suối trong vắt thấy cả đáy.

Không ít gia đình mang theo con của mình đi chơi hội, bọn trẻ thi nhau bắn súng nước, chơi đùa ở dưới suối.

Tính tình Lục Chúc Chúc vẫn giống trẻ con, vội vàng cởi giày, chân trần bước xuống suối.

“Á, nước lạnh quá!”

Cảnh Tự giữ giày cao gót giúp cô, anh đứng trên bờ giúp cô chụp ảnh.

“Anh cũng xuống chơi đi!

“Không được.”

“Xuống chơi đi!” Lục Chúc Chúc chạy đến, nắm tay anh: “Anh xuống đi, thoải mái lắm!”

Cảnh Tự chỉ có thể bất đắt dĩ cởi giày, bước vào trong dòng suối.

Dòng nước nhẹ nhàng lướt qua mu bàn chân anh, hơi lạnh nhưng vào mùa hè nên cảm giác rất dễ chịu.

Lục Chúc Chúc dùng tay tạt nước vào anh.

Cảnh Tự đưa tay lên chắn: “Em đừng lộn xộn.”

Lục Chúc Chúc không thèm nghe anh nói, cô vẫn tạt nước vào trong người anh.

“Anh cảnh cáo em lần cuối, em mà…”

“Rào!”

Nước bắn tung tóe khắp người, cả mái tóc cũng ướt đẫm.

Lục Chúc Chúc cười nghiêng ngả.

“Em xong rồi, Lục Chúc.” Cảnh Tự mượn một cây súng nước của một bạn nhỏ, đổ đầy nước, bắn liên tục về phía Lục Chúc Chúc.

Lục Chúc Chúc hét lên một tiếng, đưa tay ra chắn nhưng vẫn bị nước bắn vào người.

“Cảnh Tự! Anh gian lận, anh bắt nạt em!”

“Anh không để mình ướt như vậy được.”

“Anh cũng xong đời rồi!”

Lục Chúc Chúc nhặt súng nước ở bên bờ lên bắn vào anh.

……

Sau một hồi phí sức, hai con “Gà rớt vào nồi canh” quyết định tạm thời ngừng chiến.

Để xin lỗi, Cảnh Tự đã đến tiệm kem mua cho cô một cây kem ốc quế.

Hai người chân trần ngồi bên bờ suối, giày cao gót và giày thể thao để ở trên bờ, giống như một cặp người yêu đang âu yếm.

Lục Chúc Chúc nhận lấy kem, tức giận nói: “Cả người em ướt hết rồi! Anh thật quá đáng.”

“Đâu trách anh được, không phải em cũng muốn chơi sao?”

“Em có thể bắn anh nhưng anh không được bắn trả.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh là anh của em!”

Được rồi, anh không còn gì để nói.

Cảnh Tự nhặt một hòn đá nhỏ, ném nó lướt phăng phăng trên nước.

Chính anh cũng phát hiện là mình cũng cam tâm tình nguyện cho tiểu tổ tông này bắt nạt, anh cũng không có chút tức giận nào.

Dưới ánh mặt trời, những gợn sóng đang hiện lên làn da trắng của cô, lóe lên những đốm vàng sáng. Gương mặt thanh tú động lòng người.

Cảnh Tự không dám nhìn kỹ, cả người anh đã có chút nóng nảy không an phận.

Khi lớn lên đã có quá nhiều sự thay đổi. Giống như “Con gái vì người mình thích mà trang điểm”, lại giống như những giấc mơ không đứng đắn đó.

Mỗi cái nhíu mày và nụ cười của cô đều khiến kéo theo dục vọng của anh.

Lục Chúc Chúc không để ý đến những suy nghĩ của Cảnh Tự. Cô cúi đầu mở cây kem, thản nhiên hỏi: “Mấy năm đó anh đau không?”

Cảnh Tự biết, cô luôn muốn hỏi vấn đề này nhưng lại không dám hỏi.

Anh trả lời không chút giấu giếm: “Đau.”

Anh có thể nói với mọi người là không sao cả, khoác lên mình bộ áo giáp nặng nề để thể hiện sự kiên cường. Nhưng trước mặt Lục Chúc Chúc, những thứ này không cần thiết.

Anh sẵn sàng để cho cô thấy mặt yếu đuối và mỏng manh nhất của mình.

“Rất đau, cái kiểu đau đến chết đi.”

Cả người cô gái nhỏ run lên, cố gắng kiềm chế cảm xúc đưa kem qua cho anh: “Cho anh ăn miếng đầu tiên.”

Cảnh Tự nhìn cây kem ốc quế, không khách sáo cắn một miếng nhỏ

“Ngon không?”

“ Ừm.”

Lục Chúc Chúc liếm kem, nói: “Anh ơi, chỉ cần em có thứ gì tốt em cho anh hết.”

“Cảm ơn Lục Chúc.”

“Anh đừng khách sáo.”

Cảnh Tự nhấm nháp vị ngọt trên đầu lưỡi, anh biết anh đã có được thứ tốt nhất.

Buổi tối Cảnh Tự vội vàng chạy đến quán bar thể thao điện tử, anh béo đang ở cửa chờ anh.

” Lu thần, Lu tổ tông! Phí dự thi đã hai ngàn rồi mà cậu còn không chuẩn bị? Cậu đi đâu vậy? Còn ướt người nữa, ngã xuống mương à?”

Cảnh Tự lơ anh ta, đi thẳng vào trong quán bar thể thao điện tử.

Quán bar có mười mấy cái máy tính, chính giữa có một màn hình lớn chiếu cảnh thi đấu.

“Chỉ cần lấy được quán quân thì tiền thưởng tám vạn đó sẽ là của chúng ta, phí dự thi hai ngàn đó sẽ không hoàn lại.”

Cảnh Tự bình tĩnh ngồi xuống, đeo tai nghe lên, thi đấu chính thức bắt đầu.

Loại hình thi đấu thể thao điện tử này thuộc loại hình không nhìn thấy trong các ngành hiện nay. Bởi vì tiền thưởng cao nên có không ít tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia, càng nhiều người tham gia thì tiền thưởng càng cao. Đương nhiên, độ khó sẽ càng lớn.

Người đến xem trận đấu này tương đối nhiều, không chỉ ở đây mà còn cả xem trực tuyến.

Anh béo chưa bao giờ lo lắng cho Cảnh Tự, tâm trạng tốt thì một đêm thắng liền mười mấy trận. Tất nhiên cũng có lúc thua cuộc, giống như vừa ăn mỳ gói vừa chơi game, khá bực bội với đôi bạn trẻ phòng bên cạnh “Đại chiến 300 hiệp”.

Tuy rằng cả người Cảnh Tự ướt đẫm nhưng trận thi đấu này tâm trạng anh rất tốt. Sau hai giờ thi đấu, bằng thành tích MVP và tỉ lệ thắng cao nhất nên Cảnh Tự đã giành quán quân và tám vạn tiền thưởng.

Cho nên anh béo biết, mặc dù ở Bắc Thành với hai bàn tay trắng, gánh nặng tiền thuê nhà mỗi thắng nhưng chỉ cần đi theo Cảnh Tự thì bọn họ có thể an cư lạc nghiệp.

Khả năng kiếm tiền của cậu nhóc này đúng là khiến người khác líu lưỡi.

Anh béo cùng Cảnh Tự đi ra khỏi quán bar thì trời đã tối: “Có số tiền này thì mấy tháng tiền nhà chúng ta khỏi cần lo.”

Cảnh Tự nói: “Căn phòng đó, chúng ta đừng thuê nữa.”

Anh béo ngạc nhiên hỏi:” Không thuê nữa thì chúng ta ở chỗ nào?”

“Không phải anh muốn thành lập một đội sao? Đổi một căn chung cư tốt hơn nhưng mà phải có tầng hầm không ai sống trong đó.”

Quá khứ không quan trọng nhưng hiện tại Cảnh Tự muốn làm tốt việc này và khiến nó đem lại thành tích cho anh.

“Hiện tại mày còn trẻ, không chịu nổi cực khổ nhưng mà năm đó tôi mới vào nghề thì chưa nói tầng hầm, ngay cả dưới hầm tôi cũng đã ngủ rồi.” Anh béo cười nó: “Nhưng mà Lu thần muốn đổi, chúng ta liền đổi. Chúng ta cũng không thiếu tiền, cậu muốn đổi chung cư như thế nào?”

“Chung cư Lai Đinh ở làng đại học một tháng bao nhiêu tiền?”

Nghe được bốn chữ “Chung cư Lai Đinh”, anh béo choáng váng: “Anh trai à, bởi vì gần tam hoàn nên một tháng tiền nhà phải hơn 7000, hơn nữa lại là chung cư cao cấp mà lại ở trong làng đại học…. Tám vạn này chắc không ở được mấy ngày đâu.”

Cảnh Tự nhẹ giọng nói: “Tùy tiện hỏi thôi.”

“Đừng nghĩ về chung cư Lai Đinh nữa! Tôi sẽ tìm một căn hộ tốt để làm căn cứ.” Anh béo vỗ bả vai Cảnh Tự: “Sẽ khiến cho cậu vừa lòng.”

Anh béo không lo lắng về năng lực kiếm tiền của Cảnh Tự chút nào. Cậu nhóc này đúng thật là thiên tài, vừa học đã hiểu, kể cả trong khu trò chơi đều có thể làm người khác phá sản.

“Nhưng mà lúc trước không phải cậu không theo đuổi vật chất sao? Sao đột nhiên lại bắt đầu mua đồ, ủng hộ kinh tế nước nhà thế? Cậu nhìn lại trong khoảng thời gian này đi, mua quần áo, mua giày, còn nước hoa…. Tiêu không ít nhỉ?

Cảnh Tự nhẹ giọng nói:” Không muốn quá nghèo túng.”

Mấy năm trước không thèm để ý nhưng hiện tại thì không thể không để ý.

Lục Chúc Chúc từ nhỏ đã được người nhà chăm sóc, giống như một con búp bê xinh đẹp và hoàn mỹ ở trong cửa hàng.

Cảnh Tự không mặc quần áo và giày thể thao vỉa hè đứng bên cô rồi bịnguowif khác chỉ trỏ.

Dù bất cứ phương diện nào cũng không xứng với cô nhưng anh cũng sẽ nỗ lực phấn đấu.

Mỗi buổi sáng đại học Bắc Thành đều tổ chức chạy bộ cho sinh viên năm nhất. Lục Chúc Chúc không có áp lực về chuyện này bởi vì khi còn ở nhà, cô cũng bị Lục Hoài Nhu tóm ra ngoài chạy bộ buổi sáng, thể lực rất tốt.

Cảnh Triết thở hỗn hển chạy đến Lục Chúc Chúc nói:” Chúc Chúc, anh…Anh có lời muốn nói với em.”

Lục Chúc Chúc biết Cảnh Triết muốn giải thích sự việc ngày đó với cô. Xuất phát từ lễ phép, cô đi theo anh ta đến dưới gốc cây.

“Chuyện không phải như em nghĩ đâu. Lúc Cảnh Tự xảy ra chuyện, cả gia đình anh không ngờ đến. Ba mẹ đều muốn bù đắp cho nó nhưng nó không cần.”

Cảnh Triết đi thẳng vào vấn đề, nói: “Em cũng biết tính tình của nó mà… Hơn nữa mấy năm trước, ba anh bị phá sản, kinh tế trong gia đình không được tốt lắm. Trong lòng Cảnh Tự vẫn luôn bất bình rằng ba mẹ mặc kệ nó. Nhưng nó không hiểu ba mẹ.”

“Cảnh Triết, anh biết vì sao em không thích chơi với anh không?”

Cảnh Triết ngây người nhìn Lục Chúc Chúc.

“Em không biết anh có cố ý hay không nhưng lời nói của anh sẽ làm người khác hiểu lầm. Giống như lúc nhỏ em thích bắt chước cách nói chuyện của ông dượng Dương Duệ, ông nội em cũng rất tức giận.”

“Chúc Chúc, anh không có!”

“Có lẽ chính anh cũng không phát hiện mình nói với ba mẹ, với bạn bè xung quanh là Cảnh Tự không hiểu chuyện, tính cách Cảnh Tự quái gở, Cảnh Tự không thông cảm cho ba mẹ…”

“Nhưng em biết rõ Cảnh Tự không giống như những lời anh nói! Anh ấy rất chân thành, tốt bụng và đối xử rất tốt với mọi người.”

Cảnh Triết xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, cố cãi lại: “Nó…Nó chỉ tốt với em thôi!”

“Em còn nhớ lần tổ chức sinh nhật cho dì Triệu. Các anh bị Chu Tráng chặn đường bắt nạt, ngã hỏng bánh kem, anh khóc lóc chay về nhà. Nhưng Cảnh Tự đã dành hai tiếng đồng hồ giúp con trai chủ tiệm làm bài tập, đổi một chiếc bánh mới. Anh cảm thấy anh ấy làm như vậy là không hiểu cho ba mẹ, không thông cảm cho bọn họ sao?”

“Anh…” Cảnh Triết không nói lên lời: “Anh không biết việc đó…”

“Em không tin anh không biết việc đó, anh chỉ muốn che lại hai mắt của mình thôi, anh cũng muốn che lại những đôi mắt của người khác, đúng không?”

“Anh thật sự không có, Lục Chúc Chúc… Anh không có…”

Lục Chúc Chúc nhìn chằm chằm đôi mắt của Cảnh Triết, nói từng chữ một “Những đứa trẻ biết khóc lóc thì đều có kẹo, Cảnh Tự không khóc không quậy, cho nên anh đã cướp đi hết! Anh cảm thấy anh ấy luôn hơn anh tất cả mọi thứ, cho nên anh mới tranh thủ, anh ấy có gì anh đều tranh thủ giành lấy.”

Cảnh Triết không nghĩ tới, cô gái từ nhỏ đã ngốc nghếch nhưng những lời cô nói như nhát dao. Từng nhát từng nhát đâm vào chỗ đen tối nhất trong tim anh ta.

Anh ta ghen tị với Cảnh Tự. Đều là cùng một ba mẹ sinh ra nhưng Cảnh Tự lại thông minh còn anh ta lại vụng về.

Tuy ba mẹ đối xử với bọn họ bình đẳng nhưng Cảnh Triết để ý, để ý mỗi lần người thân họ hàng hỏi về thành tích cuối kỳ của hai anh em, ba mẹ xấu hổ mỉm cười.

Cảnh Tự là thiên tài nhưng anh ta lại là người bình thường. Bọn họ khác nhau như trời với đất, anh ta vĩnh viễn không có khả năng đuổi kịp Cảnh Tự.

Cho nên trong tiềm thức, Cảnh Triết sẽ luôn cố ý mà hạ thấp Cảnh Tự, nâng chính mình lên.

Cho nên anh ta đã học cách ăn nói khéo léo, học cách cầu xin lòng thương trước mặt ba mẹ. Để cho bọn nghĩ Cảnh Tự là người mạnh mẽ, còn anh ta là kẻ yếu đuối. Làm cho bọn họ đau lòng cho mình, xa cách Cảnh Tự.

Vì vậy, trong những năm trưởng thành, anh ta thành công sắm vai một cậu bé ngoan biết thông cảm cho ba mẹ mà Cảnh Tự liền trở thành đứa trẻ quái gở, phản nghịch.

Mặc dù được đối xử bình đẳng nhưng cũng có ít nhiều đối xử bất công giữa hai anh em trong nhà. Vì thế, anh ta học cách tranh giành quyền lợi, học cách tỏ ra yếu thế, vì chính mình mà tranh thủ giành thêm phần cho mình.

Anh ta chiến thắng một ván, là do trận hoả hoạn ngoài ý muốn kia.

Trận hoả hoạn kia hoàn toàn thay đổi địa vị của anh ta và Cảnh Tự. Cuối cùng anh ta trở thành đứa trẻ được quan tâm nhất trong gia đình, mà Cảnh Tự bởi vì cơ thể bị bỏng, tâm lý trở nên bất ổn, thành tích cũng xuống dốc không phanh, thiên tài cuối cùng cũng trở thành “Mờ nhạt trong biển người.”

Nhưng anh ta tuyệt đối không nghĩ đến, Lục Chúc Chúc “Vụng về trung hậu” trong trí nhớ đã nhìn ra từ sớm!

Cô là bí mật luôn được anh ta chôn giấu trong lòng.

Tất cả nỗ lực của anh ta đều là vì muốn đuổi kịp cô.

“Những thứ anh có chẳng lẽ không phải dựa vào sự nỗ lực của anh sao?” Cảnh Triết không cam lòng nói: “Anh làm sai chỗ nào? Anh nỗ lực thi vào đại học Bắc Thành, nỗ lực đến bên em, anh làm sai sao?”

“Anh không sai, nhưng em chỉ là không thích anh mà thôi.”

Lục Chúc Chúc nói xong, xoay người rời đi. Để lại Cảnh Triết ngơ ngác đang tiêu hoá lời nói của cô.

Cảnh Triết đã cảm nhận được lời nói có thể đả thương người như thế nào.

Trước đây anh ta đã dùng những lời nói này để tổn thương Cảnh Tự, nhưng chỉ một câu nói của Lục Chúc Chúc: “Em chỉ là không thích anh mà thôi” lại như con dao sắc bén nhất, cắm sâu vào trong tim anh ta.

“Lục Chúc Chúc, anh biết em không tin nhưng Cảnh Tự đã không phải là người chúng ta quen nữa!” Anh ta dùng hết dũng khí cuối cùng nói với cô: “Em đừng gần gũi với nó nữa, em xem như anh cầu xin em đi!”

Lục Chúc Chúc dừng chân lại một chút sau đó kiên quyết rời đi.