Cháy Nắng

Chương 31: Cầu xin tôi



“Tân Nguyệt, cô lại nợ tôi một ân tình.”

Trần Giang Dã nói xong, trong lúc Tân Nguyệt vẫn đang ngây người nhìn cậu, cậu mỉm cười xoay người rời đi, không cho cô cơ hội từ chối.

Mãi đến khi Tân Nguyệt cuối cùng cũng trở về thực tại từ trong nụ cười không thể cưỡng lại của cậu, cô mới nhận ra bản thân đã bị cậu chiếm tiện nghi.

Nếu như không phải cậu đi theo phía sau làm cô sợ hãi, cô sẽ không bị ngã, cũng sẽ không bị trật chân, cũng không cần cậu bán ân tình ôm cô về nhà.

Tân Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, nhân lúc cậu còn chưa ra khỏi cửa, cô cầm lấy cây bàn chải bọt biển ở bên cạnh ném vào người cậu, ném trúng ngay vị trí sau đầu.

Trần Giang Dã dừng lại, quay người sang, không thể nói rõ biểu cảm trên mặt của cậu là biểu cảm gì.

Tân Nguyệt hít một hơi thật sâu hét vào mặt cậu: “Trần Giang Dã cậu đừng có muốn chiếm tiện nghi của tôi, tôi mới không nợ cậu! Cậu không dọa tôi thì tôi ngã được chắc?”

Trần Giang Dã đi về phía cô: “Cô dọa cô chỗ nào? Là cô tự dọa tự ngã.”

“Nếu như không phải cậu cố ý, cậu đi phía sau tôi lâu như vậy làm gì?”

“Mẹ kiếp ai đi theo cô, cô cầm ngọn đèn tối như vậy, quỷ mới nhìn rõ có phải là cô hay không.”

Trần Giang Dã đút tay vào trong túi dừng lại trước mặt cô, “Tôi đi dạo một vòng rồi trở về, tôi cản trở gì cô?”

Tân Nguyệt bị cậu làm cho nghẹn giọng, một lúc sau mới nói: “Có ai nửa đêm còn đi lang thang bên ngoài, cậu không đi loạn bên ngoài thì tôi có thể bị dọa sợ?”

“Tâm trạng của lão tử không tốt.”

Cậu nhắm mắt, giọng nói lạnh lùng, “Không được?”

Vẻ mặt của Tân Nguyệt bỗng nhiên sững lại.

Có một cơn gió thoảng qua, nhấc bổng tóc ở sau tai cô, hơi che đi mí mắt, nhưng cô không hề chớp mắt.

Trần Giang Dã đứng quay lưng với ánh trăng ở trước mặt, đôi mắt của Trần Giang Dã trở nên u ám hơn bao giờ hết.

Bị một đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, trái tim của Tân Nguyệt phát run, rốt cuộc vẫn là thất bại, cô âm thầm cắn môi, quay đầu sang một bên.

“Không phục?”

Trần Giang Dã nhướng mày, sau đó ngồi xổm xuống, đặt một tay lên đầu gối, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt không nói chuyện, cả khuôn mặt đều là sự cố chấp, nhìn qua thật sự rất ấm ức.

Cô cũng quả thực không phục.

Cho dù là hai người xa lạ, một trong hai người sẽ nói xin lỗi nếu lỡ làm người kia sợ hãi, cậu thì tốt rồi, còn tính sổ với cô, hơn nữa cô cũng không cần cậu ôm.

Nếu không phải vừa rồi cậu nói tâm trạng không tốt, cô nhất định sẽ oán giận nói vài câu với cậu. Ra trận chiến đấu, cho dù bản thân nhận thua, đương nhiên trong lòng vẫn sẽ không phục.

Trần Giang Dã giễu cợt một tiếng, vươn tay nhéo cằm cô, buộc cô quay đầu lại.

Tân Nguyệt giật mình, đang định đẩy tay cậu ra, nhưng nghe thấy cậu nói:

“Lần này cô không nhận cũng không sao.”

Cậu bỗng nhiên nhường bộ khiến khiến Tân Nguyệt có hơi mất cảnh giác.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, Trần Giang Dã nhếch một bên môi, ánh mắt nhìn cô đặc biệt thâm sâu.

“Tân Nguyệt, luôn có những lúc cô sẽ phải cầu xin tôi.”

Cậu nói như vậy, ngữ khí quyết tâm chiến thắng.

Tân Nguyệt sững sờ.

Nhưng không phải bởi vì lời nói này của cậu, mà là khi cậu nói những lời này trong mắt cậu nóng hầm hập, bên trong giống như có lửa đốt, lửa lớn ngập trời.

Dưới sự thiêu đốt như vậy, Tân Nguyệt không thể chống đỡ được lâu.

Cô vội vàng chớp mắt, duỗi tay đẩy cậu ra, cố chấp nói:

“Cậu cứ đợi đi, tôi cầu xin cậu mới kỳ lạ.”

“Ừm.”

Trần Giang Dã chậm rãi đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, nhìn cô từ trên cao.

“Tôi đợi.”

Trần Giang Dã không phải tùy tiện nói ra câu này, nhưng cậu luôn suy nghĩ xa xôi, cho nên có thế nào cậu không nghĩ ra, câu nói này vậy mà được thực hiện nhanh như vậy.

*

Ngày thứ hai.

Tân Nguyệt vẫn như thường lệ, vừa bình minh đã thức dậy.

Hôm qua cô không bị bong gân mắt cá chân nặng, sáng nay cô đi lại không có vấn đề gì, chỉ hơi đau nhức.

Cô vẫn trụng mì ăn, trộn với nước sốt gà lạnh làm từ tối qua.

Hôm nay Trần Giang Dã không qua, một mình cô ngồi xổm dưới mái hiên ăn mì, đang định đi vào rửa bát đĩa, khóe mắt của cô phát hiện một vài móc treo quần áo không treo gì ở bên trên.

“——!”

Cô đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào những chiếc móc áo.

Bên trên vốn dĩ treo đồ lót của cô, bây giờ chỉ còn vài cái móc trống.



Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được, chắc chắn là một tên biến thái nào đó đã nhân lúc mất điện đêm qua để lấy trộm đồ lót của cô.

Tân Nguyệt tức đến mức nghiến chặt răng, nếu những chiếc đồ lót này bị trộm thì cô không còn đồ lót để mặc.

Cô rất chú trọng đến việc vệ sinh cá nhân, mỗi tháng cô đều thay một đợt quần lót mới, vứt bỏ những cái cũ, buổi tối hôm trước cô vừa vứt hết đồ lót cũ, đem những cái mới ra giặt.

Sau khi trong lòng nguyền rủa tên biến thái khi đi ra ngoài bị xe tông, cô tức giận nhìn lên cửa sổ tầng hai bên cạnh.

Tân Long tối hôm qua chơi mạt chược cả đêm, hiện tại đang ở bên trong ngủ say như chết, nhất định sẽ không chở cô vào nội thành, nếu tối nay cô muốn đồ lót sạch sẽ, vậy chỉ có thể……tìm Trần Giang Dã.

Tân Nguyệt khó chịu chết đi được, tối hôm qua cô mới nói cầu xin cậu mới kỳ lạ, kết quả hôm nay……

Cô cáu kỉnh vò đầu bứt tóc.

Nếu có cách khác cô cũng không muốn tìm Trần Giang Dã, nhưng bây giờ thực sự không còn cách nào, nếu như bây giờ có điện, cô có thể đợi đến khi Tân Long thức dậy vào buổi trưa, buổi chiều chở cô vào trong nội thành, quay lại giặt đồ lót mới và sấy khô bằng máy sấy tóc, nhưng có quỷ mới biết lần này mất điện đến bao lâu.

Thật sự gặp phải quỷ rồi, ngoại trừ việc mặt dày đi tìm Trần Giang Dã, cô căn bản không còn cách nào khác.

Cô nghiến răng, cuối cùng vẫn đi ra bên ngoài.

Lúc này thím Vương vừa mới ngủ dậy, đang bưng bát mì ăn ở cửa, nhìn thấy Tân Nguyệt từ trong sân đi ra bà liền chào hỏi: “Tân Nguyệt, dậy sớm như vậy là muốn ra ngoài hả.”

Tân Nguyệt thở dài: “Cháu tìm Trần Giang Dã.”

Thím Vương cảm thấy kỳ lạ: “Mới sáng sớm cháu tìm nó làm gì? Nó ngủ đến trưa mới dậy.”

Thím Vương cũng là phụ nữ, không việc gì phải giấu diếm, Tân Nguyệt dứt khoát kể với bà: “Đồ lót của cháu bị ăn trộm rồi, phải nhờ cậu ta chở cháu vào nội thành mua đồ mới.”

“Bị trộm?!”

Thím Vương một mặt chấn động, “Là thằng khốn nào dám làm việc này!”

Tân Nguyệt nhún vai.

Đột nhiên, thím Vương như đang nghĩ điều gì đó, bưng bát đi về phía Tân Nguyệt, áp sát cô nói nhỏ: “Thím nói cháu nghe, Lão Tư ở thôn dưới cháu biết chứ.”

Tân Nguyệt gật đầu: “Biết.”

“Hắn có một người chị gái, chồng rất thích đánh bạc nợ nần chồng chất, để trốn nợ người chị gái phải đến Thâm Quyến làm việc trong một nhà máy, đưa con trai đến nhà lão Tư, việc mới xảy ra tháng trước, tên nhóc đó giống cha nó, xấu xa từ trong bụng mẹ, nói là bởi vì ăn cắp đồ phải vào trại thiếu niên nhiều lần, thím đoán chính là nó làm!”

Thím Vương thậm chí còn suy đoán: “Cháu xem, cháu cũng lớn như vậy rồi, nếu trong thôn của chúng ta có kẻ biến thái như vậy, đồ lót của cháu có lẽ đã bị trộm mấy lần rồi, lúc trước cháu chưa từng bị trộm chưa?”

“Chưa.”

“Vậy thì đúng rồi, nó vừa đến đây ở thì đồ lót của cháu bị trộm, làm gì có việc trùng hợp như vậy.”

Thím Vương vỗ vào cánh tay của Tân Nguyệt, “Mấy bữa nay cháu phải cẩn thận, đề phòng thằng nhóc đó.”

Tân Nguyệt nhớ lại, trừ những tên côn đồ lúc trước ra, gần đây cô còn nhìn thấy một gương mặt lạ trong thôn, có lẽ là người mà thím Vương vừa nhắc đến.

“Cháu có lẽ từng nhìn thấy hắn đúng không?”

Tân Nguyệt: “Đúng vậy.”

“Nhớ rõ sau này nhìn thấy hắn thì trốn xa một chút.”

Tân Nguyệt gật gật đầu.

“Được rồi, cháu lên trên gọi Trần Giang Dã đi, thím lười gọi nó.”

“Vậy cháu lên trên đây.”

“Lên đi.”

Tân Nguyệt không đi vào nhà, đi lên lầu, dừng lại trước phòng Trần Giang Dã.

Cô gõ cửa, gõ khá to tiếng, nhưng bên trong không có động tĩnh.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi, vừa gõ cửa vừa gọi: “Trần Giang Dã, tôi có việc tìm cậu.”

Gọi tên cậu thêm hai lần nữa, cánh cửa được mở ra.

Trần Giang Dã mở cửa, chỉ mặc một chiếc quần đùi, có thể nhìn rõ phần cơ bụng của cậu.

Toàn bộ khuôn mặt của Tân Nguyệt ngay lập tức đỏ bừng.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu không mặc áo, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy, có quá nhiều tác động vào thị giác.

“Tìm tôi làm gì?”

Trần Giang Dã vuốt lại mái tóc rối bù, đôi mắt ngái ngủ hơi nheo lại, giọng nói của cậu còn lộ ra sự lười biếng ngái ngủ.

Tân Nguyệt không muốn cậu nhìn thấy cô đỏ mặt, cũng bởi vì nhanh như vậy đã bị vã mặt mà có chút khó xử, cô nghiêng đầu sang một bên: “Muốn làm phiền cậu một chuyện.”

Trần Giang Dã nhướng mày, cười: “Không phải tối qua đã nói sẽ không cầu xin tôi?”

Tân Nguyệt nghiến răng, ngẩng đầu nhìn cậu rồi vội vàng cúi xuống: “Cậu nghe cho rõ, là muốn làm phiền cậu, không phải cầu xin cậu.”

Trần Giang Dã cười: “Nói đi, việc gì.”

Tân Nguyệt có chút ngạc nhiên, cậu vậy mà không làm khó cô, khăng khăng bắt cô phải hạ thấp tư thế cúi người cầu xin cậu hay gì đó.

“Làm phiền cậu chở tôi vào nội thành.”

Trần Giang Dã dựa người vào trên cửa: “Việc không có lợi thì tôi không làm.”

Tân Nguyệt thở dài trong lòng, thỏa hiệp: “Xem như tôi nợ cậu một ân tình.”

Trần Giang Dã cau khóe môi lên: “Đây là cô tự mình nói.”



Tân Nguyệt biết trong lòng cậu chắc chắn đang chế nhạo cô, cáu kỉnh nói: “Cậu vừa phải thôi.”

“Đây thì có liên quan gì.”

Trần Giang Dã duỗi tay nắm lấy khuôn mặt của Tân Nguyệt, để cô ngẩng đầu lên nhìn cậu.

“Tân Nguyệt, tôi đối xử tốt với cô lắm rồi.”

Ngữ khí của cậu bình thản, nhưng Tân Nguyệt cảm thấy như thể trái tim của cô được nâng lên.

Cậu đối xử tốt với cô lắm rồi.

Cho dù là giữa những người bạn bình thường, lời vừa nói ra đã bị vã mặt nhanh như vậy, thế nào cũng phải cười nhạo vài câu.

Tân Nguyệt cũng không thể chiếm được tiện nghi còn nói những lời khó nghe, chỉ nhàn nhạt nói: “Biết rồi.”

Hiếm khi thấy cô bỏ đi những cái gai trên người, Trần Giang Dã chủ động buông tay ra.

“Xuống dưới đợi tôi.”

Tân Nguyệt xoay người đi xuống lầu.

Đợi một lúc, Tân Nguyệt nhìn thấy Trần Giang Dã ngậm một miếng bánh mì đi ra, sau đó gặm ba lần rồi nhét vào miệng.

Nhìn thấy trong tay cậu vẫn còn một cái, Tân Nguyệt nhắc nhở cậu: “Tôi không gấp gáp như vậy, cậu cứ từ từ ăn.”

Trần Giang Dã ném cho cô: “Tôi lấy cho cô đó.”

“Tôi ăn rồi.” Tân Nguyệt chớp chớp mắt.

Ánh mắt của Trần Giang Dã sầm xuống: “Mới sáng sớm cô đã qua đánh thức tôi dậy, mẹ kiếp tôi cứ nghĩ cô vội lắm, ăn xong mới nhớ đến tôi?”

“Tôi ăn xong mới phát hiện đồ lót bị trộm.”

Việc này nói với cậu cũng không vấn đề gì, dù sao Trần Giang Dã cũng sẽ hỏi cô vào nội thành làm gì, cô cũng phải nói ra.

Trần Giang Dã cau mày, vẻ mặt của cậu có vẻ hơi ngạc nhiên, lại cảm thấy không vui.

Nhưng cậu cũng không nói gì, nhờ thím Vương mở rèm cuốn, lái xe máy ở bên trong ra, dừng ở trước mặt Tân Nguyệt.

“Ngồi lên.”

Chiếc mô tô mà Trần Giang Dã lái là Kawasaki NiniaH2R, vận tốc cao nhất có thể đạt đến 400km/ một giờ, thậm chí còn vượt qua nhiều xe thể thao, lái nó trên đường núi quả thực có hơi không biết trọng nhân tài, nhưng chiếc này quả thật rất đẹp, thiết kế thân vỏ đậm chất công nghệ, phối màu cũng cực kỳ cao cấp, nam sinh thích đua xe chắc không cưỡng lại được chiếc xe này. Từ Minh Húc không dám chơi đua xe, trong nhà cũng mua vài chiếc xe mô tô Kawasaki.

Từ Minh Húc đối với Trần Giang Dã là chân ái, trực tiếp mang chiếc xe mình thích nhất đến đây.

Ghế sau của chiếc xe này rất cao, Tân Nguyệt phải chống lên vai cậu mới ngồi lên được.

Tân Nguyệt có chút không quen với độ cao này, sau khi ngồi lên cô mới phát hiện không có chỗ để nắm.

“Ôi chao, chiếc xe này của cháu chở người thế nào được?”

Thím Vương nhìn thấy Tân Nguyệt ngồi cao như vậy còn đổ mồ hôi hột thay cô, đường đi lại gập ghềnh, cho nên thím Vương cũng không quan tâm đến chuyện khác nữa, vội vàng nói với Tân Nguyệt, “Cháu mau chóng ôm Trần Giang Dã đi, ôm chặt vào, cháu mà ngã xuống thế này thật là đáng sợ.”

Trần Giang Dã nghe thấy thím Vương nói không tự chủ được mà nhếch môi lên, khi thím Vương liếc nhìn qua cũng không hạ khóe môi, cười đến mức tùy tiện, còn xoay đầu nói với Tân Nguyệt: “Nghe thấy chưa?”

Khuôn mặt của Tân Nguyệt lại bắt đầu đỏ bừng không kiểm soát được.

Để thím Vương không nhìn thấy, cô nhanh chóng sấp xuống trước khi mặt quá nóng, quay đầu sang một bên, nhưng động tác đưa tay đến gần eo Trần Giang Dã vẫn hơi chậm.

Thím Vương ở bên cạnh nhìn gấp muốn chết: “Lúc này mà còn xấu hổ cái gì, mạng sống mới quan trọng!”

Nói xong, bà dứt khoát đi qua tự mình làm, để Tân Nguyệt vòng tay qua eo của Trần Giang Dã, lại kéo tay cô dán vào hai bên eo của Trần Giang Dã: “Nắm chắc!”

“Ây da, nới lỏng nắm tay, bám chặt vào nó đi!”

Bởi vì khẩn trương nên Tân Nguyệt siết chặt nắm tay, dưới sự thúc giục của thím Vương mới từ từ buông lỏng tay ra, năm ngón tay chậm rãi ấn vào eo của cậu.

“Đúng vậy, như này mới chắc chắn.”

Trần Giang Dã lắng nghe toàn bộ quá trình, không ngừng mỉm cười, còn Tân Nguyệt thì ngại ngùng đến mức đỏ tai.

Cách một lớp áo, Trần Giang Dã cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cô.

Để tránh cho cô tự mình nấu chín bản thân, Trần Giang Dã không do dự, trực tiếp vặn tay ga.

Động cơ hạng nặng khởi động rất nhanh, lao ra ngoài bằng một cú “xọet” khiến thím Vương khiếp sợ.

Tân Nguyệt cũng bị tốc độ này làm cho giật mình, bàn tay vốn dĩ chỉ nhẹ nhàng chạm vào eo bây giờ liền ôm chặt lấy cậu.

Khi đó, không khí buổi sáng phà vào mặt, chàng thiếu niên ngẩng đầu lên đối mặt với gió, khóe môi nở nụ cười không cách nào thổi tắt.

___________________________

Lời của tác giả:

“Tân Nguyệt, luôn có những lúc cô sẽ phải cầu xin tôi.”

“Cậu cứ đợi đi.”

Trong tưởng tượng của một người nào đó sau này:

Trên chiếc giường lớn trong phòng khách sạn.

“Trần Giang Dã…aaa…anh chậm một chút!”

Người nào đó: “Cầu xin anh.”