Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 103



"Ngồi im nào. Tôi nói rồi rồi cô sẽ không làm như thế đâu vì cô đang muốn thoát khỏi Châu Mặc Lâm mà, có đúng thế không? Nếu chẳng may tôi mà bị bắt, thì cô có thể nhờ vả ai ngoài tôi đây?"

Cơ thể tôi thôi không giãy giụa dữ dội nữa mà thay vào đó trên gương mặt là biểu cảm cực kỳ kinh ngạc.

"Sao anh biết tôi muốn rời khỏi Châu Mặc Lâm? Tại sao anh lại biết? Anh cài nội gián bên người Châu Mặc Lâm à? Hay là anh làm việc cho Châu lão gia?" Tôi rất tò mò, không ngừng hỏi dồn dập.

Nhưng Hàn Thiên Lãnh không trả lời vào trọng tâm vấn đề, anh ta thản nhiên dùng tay thay dầu cao xoa bóp chỗ bầm tím xuất hiện trên cẳng trân trái tôi.

"Ấy ấy, từ từ thôi, cô không thấy đau à? Tôi đau giùm cho cô rồi đấy!"

"Bớt giả bộ đi!" Tôi nóng nảy túm lấy cổ áo khoác da của Hàn Thiên Lãnh, không ngừng giật đi giật lại với tâm thế quyết phải biết câu trả lời. "Tôi rất muốn biết, hãy mau trả lời câu hỏi của tôi."

"Rồi đừng giật nữa, giật nữa là tôi bị cô siết cổ cho tới chết đấy. Mà tôi chết thật không ai giải đáp thắc mắc giúp cô đâu nha."

Tôi nghe lời, hai bàn tay buông thõng không làm phiền tới cổ áo của anh ta, hai mắt giương lên nhìn anh ta chăm chú.

"Trước hết thì... cô hôn tôi một cái thì tôi sẽ kể cho cô nghe. Ok?"

Tôi bực tức xoay mặt nhìn sang chỗ khác, không buồn đoái hoài tới anh ta.

"Ok cái đầu nhà anh ý! Cái đồ vô sỉ này! Không muốn nói thì thôi, tôi không hỏi nữa."

Hàn Thiên Lãnh cười gian tà, anh ta giơ tay vuốt lên hai hàng lông mày của tôi, miệng trêu những câu từ nửa đùa nửa thật.

"Được rồi, tôi trêu tí thôi mà. Nhưng trước hết cô dãn hai hàng lông mày trước cái đã. Cứ nheo lại như thế nhanh già lắm đấy."

"Anh có trả lời hay là không thì bảo đây?" Tôi mất kiên nhẫn hét vào mặt anh ta, tỏ rõ thái độ không hài lòng.

"Thì... những câu hỏi trên của cô tất cả đều không đúng. Sở dĩ vì sao tôi biết cô muốn trốn chạy Châu Mặc Lâm là vì bố của anh ta không thích cô đúng không? Tin tức Châu gia tung lên hình ảnh ba vị tiểu thư là ứng viên cho vị trí Châu thiếu phu nhân nổi bần bật trên các phương tiện thông tin giải trí, người không để ý gì như tôi không biết cũng khó."

Hàn Thiên Lãnh nói không sai, đúng là có chuyện Châu lão gia không thích tôi mà còn rất ghét nữa. Nhưng đó không phải lý do duy nhất, và tôi cũng có biết vụ ba vị tiểu thư kia. Vì chuyện này, mấy ngày nay nhiều đồng nghiệp đến hỏi han tôi. Họ biết người đi cùng tôi vào hôm ăn lẩu và hát Karaoke là Châu đại thiếu gia.

Tôi nhìn Hàn Thiên Lãnh, miễn cưỡng nở một nụ cười trừ trông rõ là xấu xí.

"Anh hiểu nhầm rồi, cho dù tôi có bị ghét nhưng không đến mức phải bỏ đi như anh nói. Chẳng qua... tôi nghĩ mình đến lúc phải đi thì sẽ khác tự động rời đi thôi."

"Ài tôi bảo rồi, đi theo tôi có phải giờ cô bớt khổ rồi không?" Hàn Thiên Lãnh tiếc hận, anh nhân cơ hội tôi không để ý liền thò tay sờ vào trong váy tôi.

Cảm giác không đúng lắm khiến tôi giật nảy mình, điên tiết muốn cho hắn một cái bạt tai nhớ đời. "Đồ mất nết này!"

"Khoan đã! Lúc nãy cô còn bị đập vào đây có phải không?"

Hàn Thiên Lãnh bóp mạnh phần bắp chân ở đằng sau một cái, tôi đau đớn kêu lên. Đây có lẽ là ảnh hưởng từ cú đẩy thứ hai. Sau cú đẩy đó tôi bị ngã trên ghế, trong lúc vô tình lại bị đập tiếp một cú nữa vào mép ghế nhưng nhẹ hơn cú đầu.

Hàn Thiên Lãnh đặt tôi ngồi cạnh, tiếp tục động tác xoa nắn đang làm. Mồm miệng đáng ghét lại khịa tôi. "Nếu cô muốn đi, tôi sẽ đưa cô đi. Nhưng nhìn phản ứng lúc tôi kéo cô ra cửa toa thì có vẻ cô không muốn rời xa anh ta rồi. Cô vẫn còn luyến tiếc anh ta?"

"Luyến tiếc cái gì? Tôi không đi với anh là vì tôi biết anh không phải là người đáng tin để tôi yên tâm nhờ vả. Anh là ông trùm buôn bán mai thúy, ai biết đi theo anh tôi sống được mấy ngáp?"

"Quên đi, trở thành người của tôi rồi, tôi sẽ hết mực cưng chiều người đó không như anh ta."

Tôi lặng người. Hàn Thiên Lãnh không thiếu phụ nữ bên cạnh, anh ta nói thế là thế nào? Anh ta đang ngầm ám chỉ điều gì đó?

Ngoảnh mặt nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của thành phố đang lướt qua từ trên cao, tôi ngó lơ coi mình chưa nghe thấy gì.

"Tôi nói thật đấy, nhưng nếu cô không thích và phản ứng dữ dội như vậy thì tôi không cưỡng ép và bắt cô đi nữa." Hàn Thiên Lãnh vén váy tôi xuống, thái độ dịu đi như là không tính làm khó tôi.

Tôi nhìn anh ta, nói ra suy đoán ở trong đầu. "Tại sao anh muốn đưa tôi đi? Có phải vì tôi là người đàn bà của Châu Mặc Lâm nên anh mới có ý định đó?"

"Xin lỗi vì đã làm cô đau tận những hai lần! Lúc gặp lại nhìn bộ dạng tiều tụy của cô là tôi cực kỳ phẫn nộ, phẫn nộ tới mức hành xử thô lỗ với cô." Hàn Thiên Lãnh vuốt má tôi, hơi thở nồng nặc sự nguy hiểm và khát máu dần dần giảm bớt.

Ngừng một lát, anh ta hỏi một câu khiến tôi lặng người...