Nhìn cô gái ngất lịm đi vì quá sock về thân thế của mình, Hứa Vũ Nhan ra lệnh cho đám đàn ông cởi trói và khiêng cô ấy lên ô tô đang đậu ở bên ngoài.
"Tôi không phải là người độc ác tới mức điên cuồng tìm cách triệt hạ đối thủ của mình. Cũng không ngu ngốc tới mức tạo ra một tình huống nguy hiểm để hai người yêu thương nhau hơn. Nhưng tất cả là do cô, tại cô cản chở con đường trở thành Châu thiếu phu nhân của tôi. Cho nên... tôi buộc lòng tống cô ra khỏi đây." Hứa Vũ Nhan vừa lẩm bẩm vừa vuốt tóc cô gái gục đầu lên vai cô.
"Thực ra tôi lừa cô đó, không phải tôi muốn tống cô ra nước ngoài làm dân tị nạn. Mà là đẩy cô cho một người đàn ông Việt kiều. Cô xinh đẹp như thế này... không thiếu đàn ông si mê cô đâu nhỉ? Người chồng tương lai của cô chắc cũng vậy thôi." Hứa Vũ Nhan nói khẽ.
Sau đó cô nhắc nhở Phong. "Cậu lái nhanh hơn đi. Chúng ta phải đến sân bay trước 5 giờ chiều."
Ngày và đêm tiếp tục luân phiên, bóng tối dần thay thế cho ánh sáng...
Sắc trời bên ngoài tù mù của một chiều hoàng hôn ảm đạm ngày đông... Đúng 5 giờ kém 10 phút, xe ô tô chở Mai Huyền Trân đến điểm hẹn. Một tên đàn ông lực lưỡng đứng chờ sẵn ở đó thấy chiếc xe đỗ hẳn gã đi đến và bế ngửa cô gái đi vào trong sảnh đón khách của sân bay.
Hứa Vũ Nhan đẩy cửa xe, nhìn bóng dáng hai người họ khuất trong đám đông, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên tạo thành một độ cong cuốn hút. "Cô nên cảm ơn tôi đi, bởi vì tôi đã tìm thay cô một người chồng rất tốt!"
Ngay đằng xa, một máy bay đang từ từ hạ xuống và trượt dài trên đường băng.
"Chuyến bay vào lúc 5h30 phút. Cũng sắp rồi, chúng ta quay về thành phố thôi." Ngồi vào trong xe, Hứa Vũ Nhan hạ giọng nói với Phong.
"Vâng, chị muốn về công ty hay về nhà họ Hứa ạ?"
Về nhà ư? Cô chán ghét cái nơi gọi là nhà đó. Còn công ty thời trang thì sao? Ban đầu là cô miễn cưỡng nhận nó từ bố, nhưng lâu ngày gắn bó cô thấy cũng không tệ.
"Về công ty."
...
Một người đàn ông phong độ ngời ngời khoác một chiếc áo măng tô màu đen đang cầm và đọc một cuốn sách về doanh nhân. Gối đầu lên đùi anh ta là một cô gái nhỏ nhắn nằm cuộn người lại như một con cuốn chiếu.
Cô ấy là người vợ sắp cưới mà bạn thân anh - Hứa Vũ Nhan đã giới thiệu. Nhìn qua tấm hình, anh đã ưng ý cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy hoàn cảnh khá đáng thương, nhưng ngoại hình và trình độ học vấn thì không có gì để chê. Nếu con anh có mẹ là một điều dưỡng viên... quả thật đây là điều may mắn nhất mà ông trời đã ban cho anh. Cô ấy biết cách chăm sóc gia đình, biết xử lý tình huống khi con ốm,...
Có một người như thế bầu bạn cả đời... chắc chắn rất hạnh phúc.
Người đàn ông vươn tay, đang mân mê mái tóc mai lưa thưa của Huyền Trân thì bỗng nhiên dừng ngay động tác bởi một tiếng gầm như tử hống phát ra ở cửa phòng chờ.
. Ngôn Tình Tổng Tài
"Anh kia! Mau dừng lại!"
Người đàn ông không hiểu chuyện gì đang diễn ra liền chỉ ngón tay vào cằm mình.
"Anh gọi tôi?"
"Đúng thế, người đang nằm trên đùi anh là vợ tôi. Anh không được phép đụng chạm vào cô ấy." Châu Mặc Lâm vừa nói vừa hùng hổ lao đến bế người Huyền Trân lên.
Tất nhiên anh ta không tin bèn kêu lên. "Chuyện này là sao đây? Vũ Nhan không hề nói cho tôi biết là cô ấy đã kết hôn."
"Anh bị cô ta lừa rồi. Trung Thông, chú đưa giấy đăng ký kết hôn cho anh ta xem." Châu Mặc Lâm ngoắc đầu ra hiệu thuộc hạ của mình.
Trung Thông nghe theo, mở túi đựng tài liệu đưa hai tờ giấy chứng nhận kết hôn cho người kia nhìn.
Anh ta đăm chiêu xem kỹ từng tờ một. Giấy bìa cứng màu hồng nhạt, trên đó ghi rõ thông tin hai bên vợ (chồng), chữ ký và dấu đỏ của cán bộ có thẩm quyền. Quan trọng là ngày tháng đăng ký là cách đây gần hai tháng trước.
Không một giây chậm trễ, Trung Thông lên tiếng giải thích một cách ngắn gọn.
"Thưa anh, các thông tin trên giấy chứng nhận đều là sự thực. Cô Huyền Trân đây là vợ hợp pháp của ông chủ chúng tôi. Chuyện hai người là vợ chồng vẫn chưa công bố ra bên ngoài nên anh và người tên Vũ Nhan không biết là đúng rồi."
Lời nói rõ ràng, lý lẽ hết sức thuyết phục... khiến người đàn ông cứng miệng, không thể phản bác câu nào.
Dù không tình nguyện giao cô gái kia cho đám người này, nhưng khi nhìn mấy gã vệ sĩ lực lưỡng bên mình bị họ hạ gục hết sạch anh ta đành chấp nhận.
"Được rồi, tôi tin các người."
Châu Mặc Lâm bế Huyền Trân lên xe, không cần hắn liếc mắt Trung Thông vẫn hiểu ý bèn đánh tay lái, cho xe chạy về phía lâu đài.
Cô gái khiến hắn bao đêm chìm trong nỗi nhung nhớ cuối cùng cũng trở về trong vòng tay vững chãi của hắn.
Lần cuối cùng! Đây là lần cuối cùng hắn để cô cách xa mình!
Châu Mặc Lâm nhẹ nhàng nâng đầu Huyền Trân, hắn bèn trao một nụ hôn nồng nàn lên bờ môi người con gái hắn yêu đậm sâu.