Tôi hét một tiếng thảm thiết! Vội gật đầu lia lịa đồng ý mọi yêu cầu quá quắt của anh ta.
"Được, được hết! Anh muốn gì cũng được hết."
Này thì lá gan tôi luôn tìm cách chống đối đã bị hắn không thương tiếc chọc thủng cho mấy lỗ lớn...
Dĩ nhiên từ giờ tôi không dại gì mà đi khiêu khích sự nhẫn nại của Châu Mặc Lâm.
Hắn dùng cách thức nguyên thủy nhất để uốn nắn cái tính không chịu thua ai từ tôi... Tôi thực sự biết chữ "sợ" là như thế nào rồi.
Căn bản tôi không phải là đối thủ của hắn, và hắn cũng chẳng coi tôi là người cùng vai vế với mình.
Hiện tại tôi đã là vật sở hữu của Châu Mặc Lâm, bất kể là thể xác và linh hồn.
Ý thức được điều này, tôi chỉ muốn chết quách đi cho nhẹ nợ!
"Tôi thích những người nghe lời và biết điều. Còn bây giờ, chúng ta tiếp tục chuyện đang làm dở thôi nhỉ?"
Cái gì? Anh ta vẫn chưa thỏa mãn à?
Châu Mặc Lâm cúi xuống nhìn tôi và nở một nụ cười mờ ám trông rõ là đen tối.
"Em càng cứng đầu như vậy thì thời gian chúng ta ân ái càng lâu hơn đấy. Dãn cơ mặt đi, dưới thân tôi là một con người hít thở bình thường, không phải là cái xác chết."
Tôi lập tức thả lỏng cơ thể... Anh ta ác quá rồi đó! Thân là người đang có tang, thế mà anh ta bắt tôi phải vui vẻ dưới thân anh ta à?
Châu Mặc Lâm, anh có còn là con người nữa không vậy?
"Em rất không muốn phối hợp cùng?"
Nhìn thấu được cảm xúc đang giằng xé trong đôi mắt tôi, Châu Mặc Lâm vốn dĩ không hề có ý định bỏ qua cho tôi. Anh ta thờ ơ nói ra một câu rất chi là khốn nạn... mà tôi nghe xong chỉ muốn xách dao đâm chết anh ta ngàn vạn lần!
"Không muốn cũng phải muốn. Nào, thả lỏng chỗ đấy đi, em chặt quá tôi không thể vào sâu thêm được."
Nhưng không phải cứ vậy là xong đâu, Châu Mặc Lâm không đợi tôi 'thả lỏng' y hệt như lời anh ta nói, gấp gáp ôm hai đùi tôi lên tận hứng làm tới cùng...
Bị xỏ xiên một cách trắng trợn như vậy, tôi nhục nhã khóc lóc dưới thân anh ta, mặc cho anh ta ra vào vùng kín của mình hết lần này tới lần khác...
Với tần suất dày đặc như thế... tôi nhăn mặt lo lắng... Anh ta... cư nhiên vậy mà không chút kiêng dè bắn mầm mống vào trong tôi.
Tôi hiểu, Châu Mặc Lâm đang ngầm trừng phạt và cảnh cáo. Trong cùng một ngày và cũng trong cùng một buổi trưa có vỏn vẹn hai tiếng ngắn ngủi, tôi đã chọc giận anh ta không ít. Tất nhiên anh ta phải làm gì đó để có một hình phạt xứng đáng dành cho tôi rồi. Anh ta để im và bỏ qua cho tôi mới là chuyện lạ trên đời đấy.
"Vẫn chưa xong đâu!" Châu Mặc Lâm bóp lấy một bên ngực tôi, xoa nắn vỗ về một cách trúc trắc... như kiểu hắn ta chưa làm chuyện này bao giờ... hay sao ý. Tất cả những gì hắn làm trên thân thể tôi đều dựa vào bản năng của đàn ông.
Mà tôi, chỉ có thể ngây ngô đáp lại sự cuồng nhiệt của hắn.
Đêm đầu tiên hắn bị bỏ thuốc, chỉ có làm và làm liên tục không ngừng nghỉ... hắn không để ý xem tôi có muốn hay không. Nhưng hôm nay không có tác dụng của thuốc, hắn vẫn làm cuồng dã như cũ và còn quan tâm tới cảm xúc của tôi nữa.
Để rồi hắn bắt lấy những sợi dây lý trí không chịu khuất phục từ tôi, bắt đầu những màn dây dưa triền miên không dứt và tra tấn tinh thần tôi.
Cuối cùng, Châu Mặc Lâm thỏa mãn kéo tôi ngồi dậy trong khi thắt lưng hắn vẫn đưa đẩy linh hoạt. Và rồi, dùng tư thế mặt đối mặt hắn gầm lên, ra trong cơ thể tôi một lần nữa.
Cả hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi, Châu Mặc Lâm tựa cằm mình lên hõm vai tôi, hổn hển thầm thì...
"Em khiến tôi nghiện cảm giác này rồi đấy."
Sau đó đẩy tôi ngã xuống giường, động tác nôn nóng như muốn tiếp tục việc đang làm.
"Không không đủ rồi! Tôi xin anh!" Tôi hoảng hốt van cầu anh ta dừng lại.
Từ lúc bắt đầu tôi đã nhịn nhục rất nhiều lần, lý trí cũng đánh bay cơn khoái cảm rất nhiều lần. Gặp biến cố lớn như thế, sao tôi có thể thản nhiên thỏa mãn cơn thú tính của người đàn ông này được?
Trong cả quá trình, hai tay tôi bấu chặt lớp ga giường màu đen mà đè nén hết lớp sóng này đến đợt sóng nọ vô tình xô đập vào người.
Cơ thể tôi vì thế sắp bị nứt vỡ thành từng mảnh... Tôi ghét cảm giác này! Cảm giác nhục nhã ở dưới thân một tên đàn ông mình căm ghét tới tận xương tủy lại phải tỏ ra là mình đang tận hứng cùng hắn...
Ghét thì ghét thật, nhưng tôi không dám thể hiện quá lộ liễu, không là tên khốn kiếp đó sẽ tiếp tục tra tấn tinh thần và thể xác tôi...
"Làm sao bây giờ, tôi lỡ nghiện cơ thể của em mất rồi? Tôi còn muốn nữa... "
Tôi không sợ chết, nhắm tịt mắt vội ngắt lời anh ta. "Muộn rồi, đã qua giờ cơm của anh rồi. Anh không ăn thì cũng nên để tôi dùng bữa nữa chứ."
Châu Mặc Lâm im lặng, tôi sợ hãi co rúm người.
Một lát sau, anh ta mím môi, rút ra khỏi thân thể tôi.