"Giờ mới biết mình lỡ miệng thì có muộn rồi không?"
Tôi nín thinh, mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám chạm mắt Châu Mặc Lâm.
Anh ta cũng không nói là sẽ bỏ qua cho tôi, cứ ngồi nhìn tôi như vậy.
Bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối mịt...
Thời gian qua rất lâu, rất lâu, tưởng chừng rơi vào vô tận... Tôi phát hiện trực thăng đang chuẩn bị đậu xuống sân bay khác. Một thoáng ngạc nhiên, tôi hoang mang tìm kiếm câu trả lời trên gương mặt lạnh lẽo của Châu Mặc Lâm.
"Để bay sang một nước khác, tất nhiên chúng ta phải ngồi máy bay đàng hoàng rồi. Thế em nghĩ chúng ta cứ thế ngồi trực thăng sang được bên kia biển Đông thật à?" Anh ta bèn giải đáp, không quên cười nhạo tôi kém hiểu biết.
Tôi không nhìn anh ta nữa, bực mình mân mê mép váy liền thân.
Châu Mặc Lâm thôi cười cợt tôi, anh ta là người xuống trực thăng trước và để tránh tôi bị ngã sấp mặt liền chìa tay ra... Dẹp bỏ hết bức bối ở trong lòng, tôi nắm lấy bàn tay to lớn đang chìa về phía mình.
Ừm, rõ ràng không bị mắc chứng sợ độ cao, nhưng tôi không tránh khỏi bị chóng mặt do chưa quen ngồi máy bay.
Anh ta thuận thế, bế bổng người tôi lên...
"Em yếu quá, phải chăm tập thể dục vào!"
Lại còn chê sức khỏe của tôi nữa. Tôi mím môi, tỏ rõ thái độ bất mãn.
Anh thôi đi, tốt nhất anh mau quay lại vẻ lạnh lùng thường thấy của anh ngay đi. Ra vẻ quan tâm cho ai xem?
Tôi chửi thầm trong bụng.
"Trân! Tôi quan tâm tới người phụ nữ đã ngủ với mình là sai hử?"
Tôi chột dạ, thấy bản thân mình giống kiểu nhân viên mẫn cán đang hăng say nói xấu sếp chẳng may bị sếp bắt gặp tại trận.
Chắc tại sắc mặt tôi đờ đẫn nhìn trông giống một con cá chết quá, hắn liền bẹo má tôi một cái rõ là đau.
"Ờm anh không sai. Anh luôn đúng, được chưa ạ?" Tôi khó chịu kéo cái bàn tay như gọng kìm đang bẹo má của mình, miễn cưỡng hùa theo ý hắn.
Hắn hài lòng, bấy giờ chịu buông tha cái má của tôi...
Trong một ngày bị dày vò nhiều như vậy, tôi chỉ còn nước cắn răng nghe theo mọi đòi hỏi vô lý của hắn.
Châu Mặc Lâm thả tôi xuống đất, hắn ôm eo tôi đi vào khu vực soát vé. Mọi giấy tờ thủ tục liên quan như hộ chiếu, vé máy bay,... hắn đã lo tất tần tật. Việc duy nhất tôi có thể làm là ngồi im bên cạnh hắn.
Nhìn trông... chả khác nào một con sủng vật!
Cũng chẳng khác mấy con chân dài õng ẹo bên các đại gia lắm tiền nhiều của...
Sự liên tưởng này làm tôi méo mặt, nhẫn nhục chịu đựng cảm giác đáng hổ thẹn không thuộc về mình.
.........
Châu Mặc Lâm kéo tay tôi đi ra ngoài bãi đậu xe tại sân bay Ninoy Aquino, ngoài đó, một ô tô có vẻ ngoài trông hơi kỳ dị đỗ vào một góc khá khuất tầm nhìn.
Người đi xuống là Trung Thông, bên cạnh là Khải - em trai anh ta.
À, đó chẳng phải là cái thằng cục cằn đã bóp cổ tôi cách đây hơn một tháng trước đây sao?
Trong thời gian làm đầy tớ của Châu Mặc Lâm tôi chưa từng gặp cậu ta thêm lần nào... Ra là ở nước ngoài hả?
Chạm phải ánh mắt săm soi của tôi, cậu ta đỏ mặt vội nhìn sang chỗ khác. Thái độ không hung hăng giống lần đầu gặp, có lẽ bị dạy dỗ không ít.
Chúng tôi ngồi vào xe, Trung Thông điều khiển vô lăng cho ô tô nhập vào làn đường cao tốc.
Mọi thứ hết sức trơn tru, nhưng... giữa chừng đã xảy ra một tình huống vô cùng cấp bách.
Trung Thông phát hiện có hai con xe Audi bám theo sau xe của chúng tôi, anh ta khẽ hô một tiếng: "Lão đại!"
Châu Mặc Lâm cũng phát giác điểm bất thường, hắn tâm không loạn, ngữ điệu bình tĩnh một cách bất thường, thản nhiên nói với Trung Thông: "Tùy ý chú xử lý."
Bàn tay đang nắm tay tôi siết chặt hơn, như đang cố đè nén cơn tức giận không bộc phát ra ngoài...
Trung Thông y lời, nhanh chóng đạp chân ga tăng tốc hết cỡ...
Cuộc rượt đuổi chính thức bắt đầu từ đây!
Phía trước là một cung đường cao tốc trên cao, Trung Thông không một tia do dự cho xe chạy lên đó. Mà hiện giờ số lượng xe tham gia giao thông không ít, càng đáng sợ hơn là anh ta cố tình phóng xe vào làn đi ngược chiều.
Đã vậy còn đi với tốc độ như tên bắn, bất chấp làn xe đông đúc... chiếc xe tôi đang ngồi trở thành một mũi tên xẻ đôi con đường thành hai hàng.
Anh ta liều lĩnh quá rồi!
Tôi hoảng sợ tột độ, mặt xanh hơn tàu lá chuối. Tay vô thức đan vào những ngón tay thon dài của hắn, tìm kiếm sự an ủi.
Châu Mặc Lâm đáp lại sự dựa dẫm từ tôi, hắn thầm thì. "Em sợ gì chứ? Có tôi ở đây rồi." Màn rượt đuổi vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc... Trung Thông phóng xe như mất trí, hai con xe Audi ở phía sau cũng tăng tốc lực bám sát nút.
"Lão đại, hai con xe đuổi theo chúng ta có trang bị vũ khí. Hay là em cũng nên chơi với chúng một trận ra trò?" Khải phấn khích càng nói càng hăng. Trước ánh mắt bàng hoàng của tôi, cậu ta thản nhiên lôi hàng nóng ra đùa nghịch.