Dưới tác dụng của thuốc an thần người đàn ông nằm bất động ở trên giường sớm chìm vào giấc ngủ say. Châu Mặc Lâm nhíu mày nhìn người đang ngủ ở trên giường, hắn đang nhớ lại tình huống nguy hiểm cách đây vài tiếng trước.
Đối phương đưa ra địa chỉ giao dịch trên một con tàu đang neo đậu gần một hòn đảo cạnh vịnh Manila. Vốn sẵn tính đa nghi, hắn thừa biết chẳng ai lại đi giao dịch ở một nơi như thế nên đã từ chối gặp mặt. Như là biết trước sẽ bị từ chối, đối phương bèn hẹn gặp tại một khách sạn nhỏ khác.
Đoàn người vừa bước lên bậc tam cấp thì một tiếng nổ cực lớn phát ra từ bên trong khách sạn.
Nhân lúc hỗn loạn, một toán người mặc đồ đen từ đầu đến chân bất thình lình xông đến. Trên tay bọn chúng lăm lăm những con dao balisong tấn công liên hồi vào người hắn và đám thuộc hạ.
Tất cả những vết thương trên người Trung Thông là do anh ta đã che chắn cho hắn.
Sự trung thành tuyệt đối của Trung Thông, hắn không hề nghi ngờ...
Nhưng lần này, người bố đáng kính của hắn mất kiên nhẫn quá rồi. Vào lúc hắn có mặt ở Philippines, ông ta cho người giả làm bên mua hàng và lừa hắn một vố đau...
Món nợ máu này nhất định phải trả...
Còn giờ, hắn phải dành thời gian truy lùng những con chuột nhắt đang lẩn trốn quanh đây...
Cánh cửa bị lực nhẹ đẩy ra, một người đàn ông anh tuấn dè dặt đi vào, anh ta cúi đầu cung kính báo cáo:
"Lão đại, đã bắt sống một tên rồi ạ."
Châu Mặc Lâm đang ngồi bắt chéo chân nhìn người ở trên giường khẽ cau mày, đôi mắt pha trộn hai màu ánh lên tia sát khí nồng đậm.
Hắn lạnh giọng hỏi. "Mới bắt được một tên thôi à? Sao trình của chú ngày càng kém đi thế, hả Nghĩa?"
"Dạ, là do thuộc hạ làm việc quá tắc trách." Người tên Nghĩa đầu cúi thấp hơn trước.
"Bỏ đi, không thể trách chú được. Ông già nhà tôi quá gian xảo, bắt sống được một tên là đã khá lắm rồi." Hắn cười khẩy, nhấc chân đứng dậy đi ra ngoài cửa. "Mau dẫn tôi đến chỗ đó."
.........
Nghĩa dẫn Châu Mặc Lâm đi xuống tầng hầm. Giữa sàn nhà rỉ sét loang lổ những vũng dầu là một tên đàn ông đang bị vài người tra tấn đến mức người ngợm không chỗ nào là không có vết máu.
Kinh khủng hơn là, thuộc hạ của hắn đã đánh gãy chân tay gã đàn ông, khiến gã không thể bò dậy nổi. Nằm im như cá nằm trên thớt mặc người ta giày xéo và tra tấn.
Nhìn một màn máu me tanh tưởi, hắn bình thản cất từng bước tiến lại gần gã đàn ông kia.
"Các người quá tay rồi, dùng lực mạnh thêm chút nữa là hắn sẽ chết đấy."
"Người này quá giữ mồm giữ miệng, thuộc hạ hết cách đành bảo anh em dùng hình tra tấn gã."
"Hắn ta sẽ không nói đâu, vì trong miệng hắn có giấu thuốc độc, đến lúc không thể chịu đựng được sẽ cắn nuốt thuốc và tự vẫn." Ánh mắt Châu Mặc Lâm không có một độ ấm nào, hắn vô cảm nhìn người đàn ông nằm thoi thóp ở trên sàn, lạnh giọng ra lệnh. "Nghĩa, lấy thuốc trong miệng hắn ra."
"Vâng."
Ngay tức khắc, hai người áo đen lao đến cưỡng chế gã đàn ông. Và đúng như Châu Mặc Lâm nói, gã giấu trong miệng một viên thuốc hình con nhộng.
"Tôi không cần biết cậu là người của ai. Châu lão gia cũng được hay Châu Kiến Thành cũng vậy, nhưng một khi đã đụng vào tôi rồi thì kết cục của cậu chỉ có thể là cái chết."
Gã đàn ông đang nằm bất động liền vùng dậy, tính xông đến hơn thua với hắn.
Châu Mặc Lâm bị chọc giận, hắn lạnh lùng vô tình ra lệnh cho thuộc hạ. "Thực không biết tự lượng sức mình. Giết tên này đi, rồi ném xác xuống biển cho cá ăn."
Lời nói tàn nhẫn trên đã thành công khiến gã mở miệng xin tha.
"Châu lão đại! Tôi nói, tôi sẽ nói hết những điều tôi biết."
"Ồ? Suy nghĩ lại rồi sao?" Hắn thích thú nhếch môi lên. "Vậy cậu nói đi, biết đâu tôi hài lòng tha cho cậu một mạng."
"Vâng tôi nói, tôi nói. Tôi là người của tổng giám đốc, không phải là người của Châu lão gia như anh nói."
"Tổng giám đốc? Châu Kiến Thành?" Hắn nhướn hai hàng lông mày nhìn gã.
"Đúng vậy." Gã đàn ông gật đầu lia lịa.
Châu Kiến Thành là người em trai cùng cha khác mẹ của hắn, cũng là người con trai rất được lòng Châu lão gia. Sự tồn tại của người em trai chung một nửa dòng máu này không làm hắn để vào mắt. Vì vốn dĩ, hắn không có hứng thú với cơ ngơi đồ sộ của nhà họ Châu.
"Nói! Tại sao người của em trai tôi lại xuất hiện ở đây thế?" Châu Mặc Lâm ngồi xổm xuống, hắn híp mắt khinh miệt nhìn người đàn ông ở dưới chân mình.
"Tổng giám đốc biết anh đưa một cô gái về lâu đài nên đã... "
'Bụp!'
Không nói một lời, hắn dửng dưng lôi ra một cây súng giảm thanh bắn chết gã đàn ông.
"Nghĩa, tôi giao nơi này cho chú xử lý. Những người còn lại theo tôi quay về khoang hành khách."
"Vâng."
Hắn rảo bước thật nhanh đi lên cầu thang sắt, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm.