Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 41: Phức tạp



"Tính ra thì không hẳn tôi cứu anh, là các bác sĩ nhặt một mạng của anh về. Hôm đó gọi xe cấp cứu, việc duy nhất trong đầu tôi chỉ là cứu người... thì tôi cũng chưa từng hy vọng anh sẽ báo đáp tôi."

Gương mặt đang bừng sáng nháy mắt xám đen như tro tàn.

Nhìn một màn này, lông mày tôi nhíu chặt. "Ờ tôi chỉ nói sự thật, anh có cần đổi sắc mặt nhanh như lật sách không?"

"Vậy em nói đi, tôi đang vui vẻ em cứ thích dập tắt nó là thế nào?"

Mắt tôi đảo lia lịa như đảo bắp rang bơ ở trên chảo nóng. Ai bảo việc làm đầu tiên sau khi gặp là bắt ân nhân của mình làm đầy tớ như anh ta? Nghe nó nghịch nhĩ gì đâu.

Đấy còn không kể một loạt biến cố ập xuống đầu tôi ngay sau đó... Bảo tôi không ghi hận sao cho được? Chuyện mới xảy ra vào ngày hôm qua, đến giờ nhớ lại vẫn thấy đau lòng.

Tôi bặm môi không trả lời...



Hắn thở dài, vươn tay vuốt ve mái tóc tôi.

"Em gái của em vẫn là nguyên nhân chính khiến em căm hận tôi tới tận xương tủy, tôi biết điều đó, nhưng tôi không thể không giữ em lại bên mình."

Đã quá trễ để bao biện...

Tôi lặng thinh, không đáp lại và ngầm thừa nhận mình vẫn còn hận hắn rất nhiều.

"Xem như tôi tính toán sai, cục diện như ngày hôm nay đều là lỗi của tôi."

Tiếp tục lặng thinh là sự đáp trả của tôi trong câu chuyện này.

"Thôi được rồi, một chuyện không vui không nên nhắc đến nhiều làm gì. Em cũng mệt rồi, dựa vào vai tôi chợp mắt một lát đi." Hắn bèn lùa những ngón tay thô ráp vào mái tóc đen dày của tôi, nhẹ nhàng kéo người tôi ngả lên người hắn.

Mặc dù không tình nguyện ngả đầu lên vai hắn nhưng nhờ có điểm tựa cộng thêm trong người đang mệt mỏi sẵn, tôi nhanh chóng khép hai bờ mi lại...

...

Lúc bị Châu Mặc Lâm lay cho tỉnh đã là một tiếng sau.

"Trân, dậy đi. Đến nơi rồi."

Tôi chau mày vì giấc ngủ bỗng dưng bị phá ngang... che miệng ngáp một hơi thật dài, tôi vén rèm nhìn cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ.

Chiếc xe Limousine thân dài thật sự đang tiến vào tòa lâu đài lung linh và tráng lệ. Dưới tác động của những chùm ánh sáng rực rỡ chiếu vào, lâu đài sáng rực lên nhìn trông giống các tòa cao ốc khác trong thành phố.

"Nhanh vậy ạ?" Cứ ngỡ mình chưa tỉnh ngủ, tôi dụi mắt liên tục.

"Từ cảng biển về đến đây nói chung cũng tính là nhanh."

Vào đến đại sảnh tiếp đón khách, một thứ gì đó âm ấm và mềm mại quệt vào chân tôi. Giật mình nhìn xuống dưới, tôi phát hiện con mèo đang làm nũng quanh chân mình chính là chú mèo bầu bạn một ngày với tôi tại khách sạn ở Manila.

Tâm trạng không vui bay biến hết sạch, tôi vui vẻ khom người ôm con mèo lên.

"Chào cưng."

Châu Mặc Lâm giữ đúng lời hứa, thực sự đem con mèo về đây.

"Cũng muộn rồi, em về phòng cất đồ thay quần áo đi, mười phút sau chúng ta sẽ dùng bữa tối."

Hắn kéo vali của tôi vào đại sảnh, rồi xoay người đi lên cầu thang xoắn ốc.

Bế con mèo trên tay, tôi phức tạp nhìn theo bóng lưng cô độc rời đi... Tự dưng tôi không còn thấy anh ta lạnh lùng như trước nữa.

...

Lại thêm một bữa cơm trôi qua trong bầu không khí nặng nề như đè ép lồng ngực con người ta.

Tôi nghẹt thở, đứng dậy xin phép rời bàn ăn trước. Được sự chấp thuận của Châu Mặc Lâm, tôi đi nhanh như chạy ra ngoài vườn hoa.

Ở giữa trung tâm khu vườn có một cái đình nghỉ mát được xây cất trên một ngọn đồi cỏ lau áng chừng cao ba mét. Tôi thận trọng leo lên, men theo những viên đá lát xen kẽ trên nền đất ẩm ướt bởi sương đêm. Trèo lên cái đình, ở trong góc có kê một cái xích đu hình quả trứng, tôi không ngần ngại ngồi lên đó ngắm nghía cảnh vật bên dưới.

Xung quanh có những cột đèn kiểu Pháp sớm đã lên đèn, cả khu vườn sáng rực như ban ngày.

Tôi vươn tay chạm vào những dây leo quấn quanh cái xích đu.

Một khu vườn trang hoàng giống kiểu Pháp... một lối trang trí đặc trưng nét cổ điển...

Hàng rào cây xanh được trồng xen kẽ các bồn hoa cảnh và cắt tỉa tỉ mẩn theo những khối hình học.

Quanh quẩn các lối đi rải một lớp đá cuội, những khóm hoa hồng đủ các màu sắc đang bung nở và tỏa hương thơm thanh nhã vào trong gió... Các giàn hoa trồng những cây leo làm bóng mát là những dây hoa móng cọp màu xanh đậm dài đến hai mét. Những chùm hoa nở phân bổ từ trên xuống dưới, hoa lớn nở trước nụ sẽ nở sau dần dần xuống phía dưới, rất đẹp mắt. 

Dưới ánh đèn nhân tạo, tôi ngồi ngắm nhìn khu vườn xinh đẹp không biết chán.

Tâm trạng tốt đẹp là thế lại bị phá hỏng bởi một vị khách không mời mà đến. Từ đằng xa, bóng dáng cao lớn như núi Thái Sơn dần dần hiện rõ trong tầm mắt của tôi.

Châu Mặc Lâm tay đút túi quần, thong dong giẫm lên từng viên đá...

Mới đó hắn đã dùng bữa xong rồi à?

Sợ hắn phát hiện mình đang ở đây, tôi vội đứng dậy và lùi vào trong bóng tối. Biết làm vậy là vô ích nhưng hiện tại tôi không muốn giáp mặt hắn.

"Em đang làm gì ở đây thế?"

Người tôi cứng đờ như khúc gỗ... Rõ ràng tôi đã ngồi xổm xuống, cố gắng thu mình vào một góc khuất tầm nhìn nhất có thể, vậy mà hắn vẫn phát hiện ra tôi.