Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 5: Bị ép làm đầy tớ



Tôi hơi sững người. Chắc là do ảnh hưởng từ thuốc mê, đầu óc tôi có chút quay cuồng. Bị người đàn ông tóm chặt cằm, tôi không biết nên phản ứng thế nào cho phải, cứ ngây người tại chỗ mặc anh ta từ bóp cằm chuyển sang mân mê mái tóc.

Quái! Mái tóc khô như búi xơ dừa có gì hay mà anh ta sờ nhiệt tình thế nhỉ?

Lạ lùng thật!

Đã vậy còn sờ như sờ lông con pet mình yêu thích nữa mới ghê.

"Số chứng minh thư nhân dân: 00119800... " Anh ta nhả ra một dãy số khiến tôi tỉnh táo trở lại trong nháy mắt.

Những thông tin trên là từ thẻ căn cước của tôi! Tại sao anh ta lại biết những thông tin đó?

Trong lúc tôi đang hoang mang không biết phải làm sao, một cái thẻ trên tay người đàn ông thu hút sự chú ý của tôi.

"Giới tính: Nữ. Quốc tịch: Việt Nam."

"Này, anh đừng có quá đáng! Đó là thẻ căn cước của tôi mà! Sao anh lại có nó?" Tôi rướn người muốn lấy lại đồ của mình nhưng cố cách nào cũng không lấy được. Anh ta tóm chặt tay tôi, không cho tôi lộn xộn.

"Hôm đó cô đánh rơi ở bệnh viện." Người lái xe kiêm người đã chụp thuốc mê tôi mở miệng, tốt bụng nhắc nhở tôi làm rơi đồ và chính anh ta là người nhặt được.

Nhặt đồ thì phải trả cho người đã làm mất là tôi chứ. Ngữ như anh ta đưa cho chủ nhân của mình làm gì?

Thật là mất's quan điểm!

"Trung Thông! Câm miệng! Không đến lượt chú lên tiếng ở đây." Thông qua gương chiếu hậu, người đàn ông quắc mắt cảnh cáo anh ta không được xía mũi vào.

"Vâng lão đại!" Trung Thông nghe lệnh, hoàn toàn tuyệt đối im lặng.

"Cô gái, theo lý thuyết tôi nên cảm ơn cô một tiếng. Nhưng vì được cô đưa vào bệnh viện, thông tin tôi bị trúng đạn suýt nữa bị lộ ra ngoài. Cô nói xem, tôi nên xử lý cô thế nào mới đúng?" Bàn tay to lớn của anh ta bóp mạnh cổ tôi, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo và đáng sợ đến cực điểm.

Cái giề? Chuyện nghiêm trọng tới mức đó sao? Cứu người thì cứu người, nào ai quan tâm danh tính người đang trọng thương bị lộ đâu. Trong đầu người này rốt cuộc làm bằng thứ gì vậy?

"Làm ơn buông ra!" Tôi hoảng loạn vỗ vỗ vào cánh tay rắn chắc, miệng liên tục xin tha. "Tôi sai rồi, anh mau bỏ tôi ra."

Anh ta hừ một tiếng rồi buông tay. Tôi ngồi trên ghế há mồm hít lấy hít để không khí mà quên mất rằng trong một con xe chật hẹp làm quái gì có nhiều không khí để thở. Thế là ôm cổ ho khù khụ.

Bỗng thẻ căn cước 'bay' rơi trúng đùi tôi, vâng đúng là 'bay' đấy ạ, các bạn không nghe nhầm đâu!

Tôi ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn người đàn ông, anh ta ngồi bắt chéo chân chỉnh lại vạt áo bị nhăn nhúm.

"Từ giờ trở đi, cô sẽ là đầy tớ của tôi." Người đàn ông buông một câu lạnh lùng, không thèm chớp mắt nhìn tôi một cái.

Ngay lập tức tôi phản pháo lại. "Anh bị điên à!?"

"Đó là cái giả phải trả vì cô suýt làm lộ danh tính của tôi."

"Không được, tôi có công việc và cuộc sống riêng. Đâu thể làm đầy tớ của anh!" Mặt tôi trắng bệch như vôi quét tường. Viễn cảnh đen tối từ trong đầu nhảy ra khiến tôi khiếp sợ.

"Cô không có quyền từ chối. Tôi đã bảo đó là cái giá cô phải trả!"

'Nhẹ nhàng' cảnh cáo một câu, chiếc xe hạng sang dừng lại người đàn ông cứ vậy mặc kệ tôi bước xuống trước.

Trung Thông có lòng tốt nhắc nhở tôi một câu. "Cô Huyền Trân, lão đại không bao giờ nói đùa. Nếu muốn bảo toàn mạng sống, cách tốt nhất cô nên tuyệt đối nghe lời."

Tôi nén sự sợ hãi theo chân hai người đàn ông đi xuống. Bây giờ tôi hối hận rồi, hối hận vì đã lỡ cứu người không nên cứu.

Biết thế lúc ấy tôi giả mù phóng xe đi qua có phải tốt rồi không?

Nhưng bây giờ hối hận thì có ích gì? Bị ép vào tình thế mọi sự đã rồi, tôi chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời để bảo vệ cái mạng quèn này. Nếu tôi lỡ xảy ra chuyện, ai sẽ lo cho Huyền Anh đây?

Tôi đeo túi xách ngẩng mặt lên nhìn khung cảnh xung quanh... và bất giác rùng mình bởi khí thế quá lãnh liệt...

Hai hàng dài vệ sĩ mặc đồ đen đứng nghiêm chỉnh đồng loạt cúi đầu chào và hô to:

"Chào mừng Đại thiếu gia đã trở về!"

Chỉ ba từ hợp lý nhất để miêu tả cái không khí đang diễn ra ngay tại đây: "quá choáng ngợp!"
Đoàn vệ sĩ đã khiến tôi mắt chữ a mồm chữ o rồi nhưng khi ngắm nhìn tòa lâu đài ở trước mặt, tôi còn trợn mắt há mồm hơn thế nữa. Ngày xưa đi học tôi rất kém văn miêu tả nên không biết phải nói thế nào để miêu tả chính xác vẻ đẹp của tòa đài. Chỉ cần biết nó trông đồ sộ, nguy nga và tráng lệ thôi...

Nhưng tôi không choáng ngợp được lâu... một khi bước vào trong đó rồi, chuyện gì sẽ xảy đến với tôi đây? Có còn cơ hội để đi ra không?

"Ta vào thôi!" Trung Thông đứng bên cạnh vỗ nhẹ lên tấm lưng đang đổ mồ hôi lạnh của tôi dù thời tiết đầu hè khá nóng nực. Nhờ cái vỗ nhẹ này, tôi sực tỉnh... chần chừ bước theo bóng dáng cao lớn kia...