Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 55: Sóng ngầm



Mùa hè mà ngâm mình trong làn nước mát là một điều tuyệt vời không còn gì bằng.

Mặc dù ở Yangon bước vào mùa mưa từ hai tháng trước, nhiệt độ không quá nóng vào ban ngày nhưng theo thói quen thường ngày, tôi vẫn thích tắm nước mát hơn.

Cảm giác ngâm bồn quá dễ chịu, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ...

Đến lúc có cảm giác ai đó nhấc bổng mình lên khỏi bồn tắm, tôi choàng tỉnh.

"Châu Mặc Lâm, anh xong việc từ lúc nào thế?"

"Tôi mới trở về phòng có vài phút thôi, không nghĩ về tới nơi bắt gặp em đang ngủ trong bồn tắm."

"À xin lỗi anh nhé, tôi cũng không biết mình ngủ từ lúc nào nữa." Tôi nhỏ giọng nói với hắn.

Hắn cau mày, hai hàng lông mày như lưỡi kiếm xô vào nhau thể hiện vẻ không hài lòng. "Nước trong bồn khá là lạnh, sao em không xả nước nóng mà tắm."

"Tôi quen tắm nước lạnh rồi ý."

Hắn trách móc tôi không biết tự chăm sóc bản thân. "Lần sau đừng tắm nước lạnh nữa, dù là mùa hè thì cũng dễ mắc cảm lạnh, em là điều dưỡng mà không biết sao?"

Và tôi phản ứng lại.

"Chính vì là điều dưỡng nên tôi biết mình phải làm thế nào để cơ thể không bị nhiễm cảm lạnh như người bình thường."

"Được, tôi thua em, cứ tranh luận về vấn đề sức khỏe là kiểu gì cũng thua người có kiến thức chuyên môn như em." Hắn thỏa hiệp, cọ sống mũi cao lên vầng trán lưa thưa những sợi tóc mai của tôi.

"Ngâm bồn tới mức ngủ quên, có vẻ trong lúc không có tôi bên cạnh em thấy buồn chán lắm đúng không?"

Buồn chán á? Có sao? Tôi lại không cảm nhận như vậy, mà ngược lại, còn thấy mình như bị giam cầm trong một cái lồng giam đúc bằng vàng...

Về vấn đề này, tôi lựa chọn im lặng, không trả lời câu hỏi.

"Em trả lời đi chứ?" Hắn mất kiên nhẫn quát tôi một câu.

Không thể làm trái, tôi đành trả lời theo đúng ý hắn.

"Vâng rất là buồn chán."

Hắn vừa lòng, đặt tôi xuống giường. Phát hiện trên người mình chỉ quấn một cái khăn tắm, tôi đứng dậy, chạy vội vào nhà tắm lấy đồ.

Không cần nhìn tôi luôn cảm nhận có một ánh mắt dõi theo bóng lưng mình...

Trời thì nóng nhưng lúc nào sau lưng cũng lạnh...

Thấy tôi bận một bộ đồ mình chuẩn bị, hắn mỉm cười hỏi ý kiến của tôi: "Em muốn dùng bữa tối ở phòng hay là xuống nhà hàng?"

"Tại đây đi ạ, tôi không thích xuống đó."

"Được. Để tôi báo với phục vụ phòng."

Trong lúc chờ bữa tối, không có việc gì làm tôi bèn đứng ngắm quang cảnh thành phố.

Trời đổ một cơn mưa tầm tã...

Bên kia là những tòa chung cư cũ kĩ nhưng để thuê được chúng, người ta phải bỏ một số tiền rất lớn.

Cảnh vật u ám, như phản chiếu cõi lòng tôi vậy...

Dùng bữa xong, tôi tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Châu Mặc Lâm lại đi đâu đó, tôi không hỏi, cũng chẳng quan tâm.

Hắn chỉ bảo tôi đi nghỉ sớm để ngày mai đến Tachileik, một biên giới thuộc Tam Giác Vàng.

Tôi hiểu rất rõ vị trí của mình. Đối với anh ta, tôi là một thế thân không hơn không kém. Những biểu cảm dịu dàng chu đáo đó... chẳng qua là anh ta coi tôi là Chu Thục Quyên mà đối xử tốt với tôi đó thôi.

Tôi không phục cái cách anh ta giữ tôi lại bên mình... Tôi cũng có lòng tự trọng...

Rõ ràng chỉ là mối quan hệ xác thịt, nhưng mỗi tối lại ôm nhau ngủ như người yêu vậy...

Trong hai người chúng ta, rốt cuộc ai nực cười hơn đây?

Tôi cay đắng cười.

...

Trong phòng hội nghị rộng lớn, buổi họp giữa các ông trùm đứng đầu Đông Nam Á đã kết thúc từ lâu.

Một mình ngồi giữa một căn phòng rộng lớn, Châu Mặc Lâm ngả người ra đằng sau.

Hắn đang trấn an những cảm xúc hỗn độn trong lòng mình...

Khả năng tự chủ của hắn lại dễ dàng sụp đổ như vậy... là vì cô gái xinh đẹp động lòng người kia.

Một khi con người để tâm tình mất khống chế, là một chuyện vô cùng đáng sợ. Người bình thường đã như vậy, huống hồ hắn là ông trùm buôn bán vũ khí... không được phép xuất hiện một nhược điểm trí mạng nào.

Thế mà... từ khi cô gái ấy xuất hiện, dục vọng sâu kín trong hắn không thể nào khống chế nổi... Vì cô, để xảy ra quá nhiều ngoại lệ...

Biết tin bên người hắn xuất hiện một người phụ nữ, lại còn mang cô ấy theo khắp đây cùng đó... Hoàng Ân không chấp nhận bèn vượt quyền cảnh báo hắn.

"Lão đại, anh cứ mang cô ấy theo bên mình như vậy... người gặp họa không phải là cô ấy thì cũng là anh đấy!"

Hắn không trách cậu ta lắm chuyện, vì cậu ta nói không sai... Nhưng để cô một mình, hắn không yên tâm.

Hắn muốn cô hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát tuyệt đối của hắn!

Hắn lo sợ cô sẽ bị ai đó đem đi mất, và người bố đáng kính của hắn là một ví dụ điển hình.

Không những vậy, dạo gần đây cô có nhiều biểu hiện khác lạ... Cô luôn tìm cớ lảng tránh mỗi khi hắn muốn gần gũi.

Vào hôm em trai hắn tìm đến, chắc chắn thằng nhóc đó đã nói linh tinh gì đấy trước mặt cô nên cô quay ngoắt thái độ, hờ hững với hắn.

Vì không nghe từ đầu, hắn không hiểu họ đang cãi nhau về vấn đề gì.

Vào phòng điều khiển cho người check cam, cũng không nghe rõ họ nói gì với nhau, hắn chỉ biết sắc mặt Huyền Trân căng thẳng cực độ.