Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 63: Dây phải kẻ ấu trĩ



Eric là người xuống xe trước. Không đợi tôi tháo xong dây an toàn, cậu ta vòng qua đầu xe nóng nảy mở cửa lôi tôi đi.

"Cậu buông ra! Tôi tự đi được!"

Tôi không thích người này động chạm vào người nên đã giãy giụa kịch liệt.

Eric dừng chân, cậu ta hăm dọa nói. "Được, chỉ cần tôi thả chị ở đây, nhiều lắm chưa tới 15 giây sau chị không còn nguyên vẹn đứng đây đâu! Xung quanh chị toàn là bọn buôn người đó. Không tin, chị có thể thử."

Tôi biết điều chủ động bám tay Eric, cố gắng tránh chọc ngoáy vào cậu ta...

Một kẻ mang ngoại hình thiên thần nhưng nội tâm là một con quỷ dữ, không thể tùy tiện chọc vào được.

Eric hài lòng, giơ cánh tay dài túm lấy vai tôi rồi cúi xuống hôn chụt lên má tôi như một cặp trai gái đang trong giai đoạn hẹn hò.

Nước bọt cậu ta dính trên má làm tôi cảm thấy buồn nôn. Trên người mặc bộ váy liền thân sát nách không thể lau chùi như bình thường, tôi ghét bỏ chùi đi chùi lại bằng mu bàn tay rồi quay sang trừng mắt với cậu ta.

Hừ thằng nhóc bố láo này! Cậu ta cố tình làm vậy để chọc tôi đây mà!

Tâm trạng của Eric vô cùng tốt, đôi mắt tràn ngập ý cười ôm eo tôi đi vào một quán bar.

Là một cô gái đúng chuẩn con nhà lành, tôi rất không thích khi bị lôi vào một nơi phức tạp như quán bar. Dưới ánh đèn mờ ảo và rực rỡ nhiều màu sắc, âm nhạc đinh tai nhức óc, dòng người phiêu theo từng điệu nhảy thác loạn... Ở đây, người ta thả bản năng nguyên thủy của con người xông ra bên ngoài. Nào ai biết sẽ có vấn đề gì xảy ra với một con bé sống nghiêm chỉnh như tôi?

Eric nói dẫn tôi đến một nơi buồn nôn hơn cả cậu ta... vậy thì, chẳng có nơi nào thích hợp như quán bar hết!

Bàn nào cũng kín người, Eric không vì thế mà cụt hứng. Cậu ta ôm tôi đi lên tầng trên và vào một phòng bao vip.

Bên trong phòng bao, một tụ điểm ăn chơi đàng điếm đúng chất đang diễn ra ngay dưới mí mắt tôi. Có thêm hai người đứng nhìn, đám người phê thuốc không để ý gì ngoài thuốc và thuốc...

Bị Eric khống chế, tôi cứng ngắc quan sát cảnh tượng thối nát ở khoảng cách gần.

"Sao hả? Chị thấy buồn nôn không? Những con nghiện ma túy đằng kia có khiến chị buồn nôn không?" Giọng nói Eric u ám như âm thanh đòi mạng từ dưới âm ti vọng lên...

Nhìn không nổi, cảnh hút chích ghê tởm bị ép phải ghi nhớ vào bộ não, mắt tôi co rụt vội nhắm lại.

"Chị nói gì đi chứ? Bọn chúng có buồn nôn hơn tôi không?" Lại là cái giọng nói đáng hận của Eric, cậu ta nhất quyết không buông tha bắt tôi trả lời tới cùng. "Nào nói đi, chị cứ vậy tôi sẽ chích thuốc lên người chị để chị thành đồng loại với bọn chúng nhé?"

Tôi sợ nhất là dính phải tệ nạn xã hội, Eric nắm rõ điều này và ép buộc tôi.

"Kinh tởm! Rất kinh tởm! Kinh tởm đến cùng cực."

"Đúng thế, chị nghe lời từ đầu có phải chúng ta đã không đánh mất hòa khí với nhau rồi không?"

Eric ngoác miệng cười vui vẻ, cậu ta kéo tôi sang một phòng bao khác. Lần kế, cậu ta định dẫn tôi vào phòng bao nào để tiếp tục công cuộc tra tấn tinh thần?

Cánh cửa ma quái mở ra, chưa cần nhìn vào... những âm thanh rên rỉ mới nghe thôi đã có cảm giác muốn nôn ọe rồi...

Phòng bao này nhìn sơ qua không rộng bằng phòng vừa rồi...

Chục con người ở một căn phòng nhỏ như vậy, đang chơi trò tập thể.

Tôi chịu hết nổi, bụm miệng đi tìm phòng WC.

"Eh này chị đẹp, chờ tôi với."

Bữa tối chưa qua được bao lâu, có bao nhiêu thức ăn chưa kịp tiêu hóa hết bị tống ra ngoài. Nhìn bộ dạng thảm hại của mình trong gương, tôi không biết Eric còn bày những trò quái gở gì để hành hạ tôi nữa. Không muốn, không muốn ra đó một chút nào!

"Chị đẹp, chị còn không đi ra tôi xông vào WC nữ lôi chị ra đấy."

Tôi tái mặt, hoảng loạn nhìn khắp WC. Eric là một tên điên! Một tên điên chính hiệu! Nếu tôi ra đó rồi, cậu ta sẽ tha cho tôi sao?

Tất nhiên là không!

"Chị Huyền Trân à! Chị nhẫn tâm để tôi đợi chị quá lâu thật đấy."

Eric hết kiên nhẫn, cậu ta không nói xuông, xông vào thật.

"Này, đây là nhà vệ sinh nữ! Cậu có thôi đi không?"

Cậu ta mặt không đỏ tim không đập loạn, bế thốc tôi lên cao.

"Thì tôi cứ nói người phụ nữ của mình bị ngã trong WC, xem ai nói ra nói vào?"

"Cậu một vừa hai phải thôi! Xấc xược vô lối là bị trời phạt!" Không làm gì được cậu ta, tôi tức quá nghiến răng nghiến lợi.

"Không xấc xược vô lối thì làm sao chị chịu ra ngoài. Đi thôi, chúng ta còn chơi chưa đã mà! Phải dành cả đêm nay để tận hưởng chứ!"

Người tôi run rẩy như trúng một luồng gió kịch độc.

Quả thật chẳng quá khi nói Eric là thằng điên!

Một kẻ điên đích thực, không gì là không dám làm!

Eric bế tôi vào một phòng bao không có người, trên mặt bàn kính dọn sẵn đồ ăn và hai chai rượu.

Cậu ta cầm chai rượu lên rót vào hai ly thủy tinh.

"Tôi không biết uống rượu, cậu đừng ép người quá đáng."