Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 68: Đánh cược



"Chị đẹp, chị tinh tường quá là người ta không có thích đâu nha."

"Tôi có bắt cậu thích tôi à?" Tôi hỏi ngược khiến cậu ta nghẹn họng.

"Chị không học ngành luật thì thật đúng là lãng phí nhân tài."

"Nhưng nếu tôi trở thành luật sư thật, việc đầu tiên tôi làm là tống hạng người như cậu vào tù."

"Thôi chị đừng nói nữa, ngậm miệng lại đi, càng nói càng thấy bực bội."

"Quá khen."

Eric đặt tôi xuống, tôi nhíu mày theo dõi xem cậu ta định có những hành động gì tiếp theo. Tôi chỉ biết cậu ta quay trở lại chỗ xe Jeep đang đỗ, mở cốp xe và lôi một sợi dây thừng rất dài rất chắc chắn từ trong cốp ra.

"Chị không chết, tôi đảm bảo với chị. Nhưng tôi có một thử thách này muốn cá cược với chị."

Tôi nắm bắt trọng tâm của vấn đề. "Vậy cậu tính cá cược như thế nào?"

"Cá cược chị có phải là người trong lòng Lâm lão đại không ý mà."

Nghe ra ý đồ của cậu ta, tôi cười khẩy. "Cậu thất vọng ngay thôi. Một đầy tớ nhỏ nhoi như tôi, thì có thể là cái đinh gỉ gì trong mắt của một kẻ kiêu ngạo?"

"Chị lại khéo nói đùa. Cứ thử đi, biết đâu là thu hoạch ngoài ý muốn thì sao."

Ẩn sâu trong rừng có một căn nhà gỗ bỏ hoang, Hàn Thiên Lãnh cùng đám thuộc hạ đứng chờ ở bên ngoài, một mình tôi và Eric đi vào trong đó.

Tôi không tin cậu ta tốt bụng tới mức muốn cho tôi thấy người trong lòng Châu Mặc Lâm là ai. Tâm tư sâu kín của Châu Mặc Lâm, làm như dễ nhìn thấu không bằng vậy.

Eric cầm sợi dây thừng, cười xấu xa nhìn tôi. "Để có cảm giác chân thực hơn, phiền chị chịu một chút sứt mẻ nhá."

Tôi biết thể nào cậu ta cũng có ý xấu mà! Nên trước khi bị trói gô, tôi đã kịp tát "bốp" một cái và gương mặt đặc sệt vẻ khó ưa đó.

"Á! Chị nhẹ nhàng nữ tính một tí thì chết người à?"

"Không, loại người như cậu thì càng không."

"Chị quá đáng, chị đừng cậy mình sinh trước tôi một năm mà đòi bắt nạt tôi."

Mặt tôi lập tức đen sì.

Bắt nạt? Còn chưa biết ai bắt nạt ai. Cậu ta không bắt nạt tôi thì thôi đi, tôi đâu rảnh đi bắt nạt cậu ta.

Sau đêm qua, Eric cư xử bình thường như thể kẻ giết vài mạng người không phải cậu ta. Có vẻ, giết người là việc quá quen thuộc đối với cậu ta. Một kẻ nguy hiểm như vậy lại có những cử chỉ và hành động giống trẻ con, ngẫm nghĩ cỡ nào cũng thấy quá khó tin.

Còn những người đã chết vì tôi, tôi thấy quá bất công cho họ.

Thế là, tôi lập tức dội một gáo nước lạnh vào bản mặt nhe nhởn của Eric.

"Cậu không cần phải diễn. Người ta khuyên rằng, đừng đánh giá một người qua ba từ "nhìn là biết" mà hãy đánh giá bằng bốn từ "không nhìn cũng biết". Cậu là trường hợp thứ hai, không cần nhìn tôi cũng biết cậu đang thật lòng hay giả dối."

Đúng như tôi nói, khuôn mặt tươi cười như trẻ thơ bị tắt ngúm. Eric trầm mặc nhìn tôi, hai bàn tay tràn ngập sức mạnh vô thức siết chặt, khiến hai tay tôi bị trói quanh cột nhà đau điếng hơn.

Tôi nén cơn giận, trợn trừng hai mắt lên...

Lần này Eric thực sự bị tôi chọc cho nổi điên, cậu ta lôi một cuộn băng dính cỡ lớn vừa bịt miệng tôi vừa hằm hè nói.

"Cái con người điếc không sợ súng này! Mỗi một lần chị mở miệng nói câu nào là câu đấy đều khó nghe. Để tránh không bị phân tâm, chi bằng tôi bịt cái miệng đáng ghét này cho bõ tức."

Cậu ta giận thật rồi...

Mà kệ đi, cậu ta làm tôi đau một thì tôi cũng nên khiến cậu ta tức mười.

Vậy là, ngoài đứng im chịu trận nhìn cậu ta trói chân tay mình, tôi chẳng thể nào nói gì được.

Đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ thân phận thật của Eric là gì, cả Hàn Thiên Lãnh cũng thế. Không một ai nói cho tôi hay.

Tôi chỉ biết Hàn Thiên Lãnh là một ông trùm, điều này đã được nhắc đến vào cái lần tôi mới gặp anh ta. Còn Eric, một kẻ giết người không gớm tay thì chỉ có thể là sát thủ.

Một ông trùm buôn bán ma túy cùng một thuộc hạ có tài năng giả giọng và kỹ thuật hóa trang đỉnh cao... Chưa thấy họ hợp sức với nhau để đánh bại ai đó nhưng tôi có thể tưởng tượng đây sẽ là màn kết hợp giữa chủ tớ vô cùng khó xơi.

Kể cũng lạ, Hàn Thiên Lãnh là người đứng đầu, vậy sao bên cạnh hắn chỉ có mỗi Eric là thuộc hạ nổi bật nhất? Tôi nghi hoặc nghĩ mãi cũng chẳng ra.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, một cảm giác vô cùng khác thường vô cùng rờn rợn ở trên người... Tôi cúi xuống nhìn, trên bụng là một con dao găm đâm vào, máu theo vết thương không ngừng tuôn ra. Eric cầm con dao vừa đâm tôi, trên khóe môi cậu ta là nụ cười cực kì quỷ dị.

Mắt tôi hoa lên, tầm nhìn mờ đi... Cơ thể bủn rủn không chịu nghe bộ não điều khiển nữa.

Ra là mình sẽ chết theo cách này. Thế cũng được, thế cũng tốt... coi như mình đã được giải thoát rồi...

Tôi mơ màng chìm trong thế giới nội tâm, nào ngờ, Eric dùng chuôi dao đánh mạnh vào vết thương trên lưng tôi.

"Chị tỉnh táo lại cho tôi! Ai cho chị ngất, hử?"

Tên khốn kiếp! Cậu ta thật là hẹp hòi, tôi mới cắn cậu ta một cái, thế mà giờ cậu ta lấy cớ trả thù tôi.