"Ngọc Lan, tôi cũng là gia chủ của cái ngôi nhà này. Lẽ ra bà phải ngậm miệng lại, bà không có quyền lên tiếng ở đây."
"Không có quyền lên tiếng?" Châu phu nhân cười khẩy. "Thế chẳng nhẽ mình ông có quyền lên tiếng?"
"Bà!"
Mặt không cảm xúc, Châu Mặc Lâm lạnh lùng cắt ngang hai con người đang giương cung bạt kiến với nhau. "Bố mẹ, vì có việc cần giải quyết, con xin phép về trước."
Hình như hắn rất không thích về nhà. Cũng đúng, cứ mỗi lần về thấy bố mẹ mình cãi cọ vì một chuyện không đâu ai mà chẳng chán ghét không muốn quay về.
Đứng đằng sau hắn, nhìn cơ thể hắn run khẽ vì kìm nén cơn thịnh nộ... tôi không đành lòng bèn luồn những ngón tay của mình vào những ngón tay thô ráp kia. Với hy vọng hắn không vì đè nén quá lâu mà nổi cơn cuồng nộ...
Người Châu Mặc Lâm bất giác cứng nhắc, hắn quay mặt ra đằng sau và trìu mến nhìn tôi. Ánh mắt như muốn nói: "Tôi không sao, tôi ổn mà!"
Tôi biết hắn cố làm ra vẻ như vậy thôi, chứ thực tâm hắn rất muốn ra tay đập chết ông bố không tim không phổi của mình lắm rồi.
"Ừ, hai đứa mau về đi." Châu phu nhân gật đầu cho phép.
Nhưng Châu lão gia không được tốt tính như vợ mình, ông ta gắt om tỏi lên.
"Ta không cho phép bất kỳ một ai bước chân ra khỏi đây!"
"Các con cứ về đi, không cần để ý đến ông ta."
Tôi và Châu Mặc Lâm nắm tay nhau cúi chào Châu phu nhân, mặc kệ Châu lão gia đang nổi điên vì bị đối xử như là không khí.
"Ta bảo các người đứng lại mà!"
Trước khi cánh cửa chính khép lại, tôi kịp nghe thấy những tiếng vun vút... như có một thứ gì đó rất sắc rất bén xé toạc không khí. Tôi tò mò dừng lại vài giây để nhìn... và... và... tôi sock vãi linh hồn khi được phen chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ đặc sắc.
Oh My God!
Chỉ bằng một sợi dây thừng, Châu lão gia đã bị Châu phu nhân hạ gục. Quanh người ông ta bị trói chặt và nằm bệt trên sàn nhà, bộ dạng trông vô cùng bê tha khác hẳn vẻ oai vệ thét ra lửa như lúc đầu.
Mà sợi dây thừng kia... phu nhân hô biến từ đâu ra thế nhỉ?
Châu Mặc Lâm kéo mãi không thấy tôi phản ứng, hắn dừng lại và nhìn theo ánh mắt của tôi. "Về thôi! Em còn nhìn cái gì đấy?"
"Không có gì đâu anh!"
Tôi rụt người, nhanh chân chạy ra ngoài...
Sao tôi có thể nói là mẹ hắn đang đánh bố hắn được cơ chứ!
Chuyện nhà người ta, mình xía mũi vào lại thành kém duyên. Thôi tốt nhất là coi như mình không thấy gì hết cho nó lành!
Ngồi vào trong xe chưa ấm chỗ, tôi giật mình thon thót vì ánh mắt mãnh liệt kia cứ chằm chằm nhìn lên người mình.
Tôi thầm nuốt nước bọt, hôm nay hắn có nhiều biểu hiện khác thường lắm. Không biết cái ánh mắt hừng hực như ngọn lửa đó biểu thị cho điều gì, liệu có phải... Mà thôi, tôi không thích đoán tâm ý đối phương nên đã mạnh dạn thử ướm hỏi.
"Anh sao thế? Trên mặt tôi có dính gì à?"
"Không, tôi không sao. Em có nhớ mình đã hứa với tôi điều gì không?"
Điều gì là điều gì? Tôi căng thẳng nhìn vào tròng mắt hai màu đang lóe lên ánh sáng trắng sắc lạnh.
Anh ta hừ lạnh, cái chất giọng khàn khàn đặc trưng mỗi lần anh ta không hài lòng về tôi.
"Hừ, em quên thật rồi. Em đã hứa là sẽ khai hết những gì mẹ tôi nói với em, giờ không lẽ em định nuốt lời?"
Tôi nhức đầu, tay day day hai huyệt thái dương để làm dịu cơn đau. Tí thì quên, Châu Mặc Lâm không nhắc lại chắc có lẽ tôi chẳng nhớ ra đâu. Nhất là trong ngày hôm nay đã xảy ra quá là trời nhiều chuyện bất ngờ...
Lúc này hắn hỏi, tôi nhất thời không biết trả lời thế nào, miệng cứ ấp a ấp úng mãi thôi.
"Ờ thì... tôi... tôi... quên mất tiêu..."
"Quên?"
"Vâng, đúng thế. Tại có nhiều chuyện nó bất thình lình xảy đến quá, không phải tôi cố tình quên mà thực sự tôi quên thật."
"Vậy ngay bây giờ em đã nhớ ra chưa? Nếu nhớ ra rồi thì trả lời tôi đi." Hắn không có vẻ là tức giận, đã thế còn cúi đầu hôn lên hõm cổ tôi nữa.
Khẽ cắn môi, tôi siết chặt tay vì lo lắng... lo lắng vì không biết mình nên trả lời như thế nào để không làm hắn phật ý.
Liệu rằng, ai có thể đảm bảo khi tôi nhắc đến cái tên Chu Thục Quyên hắn sẽ không nổi giận và bạo lực lên người tôi?
Tôi không chắc và cũng không có gan dám đánh cược. Lỡ chẳng may người phụ nữ kia là người Châu Mặc Lâm yêu thương thật thì sao đây?
Mà sao mình cứ lo được lo mất một cách ấu trĩ thế nhỉ?
Rõ ràng chính bản thân tôi mong có một ngày hắn tha cho mình... Nhưng vì sao lại có thể làm tim mình đau đớn như bị rút cạn nguồn sống vậy?
Rốt cuộc tôi làm sao thế này?
Chẳng lẽ... tôi "yêu" rồi?
Không thể nào! Không thể nào có chuyện giống vậy tồn tại trong thế giới của tôi!
Hắn muốn biết phải không? Được, điều hắn thắc mắc rất nhanh sẽ được giải đáp ngay thôi...