Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 81: Chọc giận



"Như anh mong muốn, tôi sẽ nói. Mẹ anh đã nhắc đến người phụ nữ tên Chu Thục Quên. Đáp án này có khiến anh hài lòng không?"

Nói xong, mặt tôi đanh lại thử nhìn xem Châu Mặc Lâm có phản ứng như thế nào...

Vậy mà hắn... ngồi thừ người ra...

Ây, chẳng có lẽ những điều tôi suy đoán là sự thật? Là thật đấy à?

Nhưng rất nhanh, hắn thu lại cảm xúc thất thố vừa rồi, gương mặt nam tính khôi phục vẻ vô cảm như chưa nghe tôi nói.

"Mẹ tôi kể những gì về cô ấy?"

Tôi vừa phức tạp vừa rối rắm nhìn hắn, Châu Mặc Lâm chỉ phản ứng vậy thôi sao? Thế mà tôi còn nghĩ hắn đánh mình nữa đấy.

Đột nhiên, hắn hỏi tôi một câu khiến tôi hoang mang cực độ. "Em nghĩ tôi đánh em?"

Aizzz khốn kiếp! Hắn lại đoán trúng suy nghĩ của tôi nữa rồi này.

Châu Mặc Lâm ôm vai tôi, kéo tôi ngồi sát người hắn... Trong nháy mắt, oxy quanh tôi đậm đặc mùi hương nam tính và quyến rũ... Tôi có hít vào thở ra thế nào cũng không tránh khỏi hít phải mùi hương trên người hắn.

"Tôi yêu em, thương em còn không hết. Sao nỡ lòng nào đánh em được cơ chứ? Em dừng ngay cái lối suy nghĩ tiêu cực đó đi nhé?"

Người tôi cứng lại như bị đắp một lớp sáp lên người. Hắn đang nói vớ vẩn gì thế? Chắc do xe đi nhanh tôi nghe nhầm, phải không?

Bên tai tôi vang lên một tiếng thở dài, hắn bỗng hỏi tiếp chủ đề đang dang dở với tôi.

"Em nói đi, mẹ tôi kể thế nào với em về cô ấy?"

Tôi bèn đem nguyên si những gì Châu phu nhân kể nói với hắn.

Hắn chăm chú nghe, rồi chốt hạ một câu: "Những điều mẹ tôi kể là sự thực."

Là thật? Tôi bồn chồn, muốn kéo dãn khoảng cách... Mà Châu Mặc Lâm, có bao giờ để tôi thành công làm vậy.

Một tay ôm vai, một tay nắm giữ cổ tay... sự kìm kẹp vững chắc như thế, tôi tu thêm vài kiếp cũng chẳng tránh thoát được.

Lẽ nào Châu phu nhân nói đúng? Vậy... ai là người trong lòng hắn?

Một bàn tay còn lại trên đùi vô thức cuộn thành một nắm đấm nho nhỏ.

Không báo trước một tiếng, hắn đột nhiên hỏi trúng tâm can trên người tôi...

"Em đang hiểu lầm chuyện gì đó về anh có đúng không?"

Hở? Hắn vừa hỏi tôi cái gì cơ? Tôi thoáng chốc mù mờ không hiểu...

"Nói đi, tôi biết em đang nghĩ một chuyện linh tinh nào đó. Suốt thời gian qua trong lúc tôi gần gũi, thân mật cùng em em toàn lơ đãng thôi."

Hắn đúng là khắc tinh của đời tôi mà!

Không biết còn có điều gì có thể giấu hắn không đây?

Dĩ nhiên trước sự truy hỏi tới cùng từ hắn, tôi không dại gì mà nói toạc cho hắn nghe.

Đó là điều sâu kín trong cõi lòng tôi, nói ra để hắn biết hết à? Làm người cũng cần có sự tôn nghiêm, mất đi rồi trái tim tôi sẽ đi về đâu?

"Do anh nghĩ nhiều đấy. Tôi nào có gan không để tâm tới."

Và Châu Mặc Lâm cũng chẳng tin, hắn dùng thế áp bức ép người quá đáng.

"Em có dám nói là mình không nói dối không?"

"Tôi có nói dối đâu, anh đáng sợ như vậy tôi nói dối để chết tôi à?"

Ngu rồiiii!

Tôi che miệng. Chết thật, trong lúc chửi hăng say quá tự dưng buột miệng... Tôi co rúm người lại, có phải lát nữa hắn một tay bóp chết tôi luôn không?

Nhưng Châu Mặc Lâm không làm hành động như tôi dự đoán. Hắn ngồi cười, cười trông rất đáng sợ, giống như con sư tử đang trọng thương bị trêu chọc.

"Ra trong mắt em, tôi đáng sợ lắm sao?"

Tôi không trả lời ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Chẳng biết xe đã đến lâu đài của Châu Mặc Lâm từ lúc nào mà tôi không cảm nhận được. Nếu xe đã dừng... tôi nhấn tay nắm cửa muốn chạy ra ngoài nhưng thất bại.

Lập tức hắn tức giận quát tài xế xuống xe...

Hắn định làm trò gì vậy? Đang yên đang lành nổi giận... mà hắn nổi giận cũng đúng thôi. Bây giờ hắn phát hiện tôi miệng nói có mà lòng lại không...

Thôi xong, tôi xác định hôm nay mình chết rất thảm!

Châu Mặc Lâm mất kiên nhẫn gầm lên:

"Nào, nói đi chứ! Sao lúc cần thiết em lại im lặng vậy?"

Tôi càng cúi thấp đầu hơn, ngày này năm sau là ngày giỗ đầu của mình cũng nên...

"Trân, em nhất quyết không nói cho tôi nghe, có đúng không? Tôi ở trong lòng em là người đáng sợ?"

Tôi có gan nghĩ và không hề có gan nói.

"Ha! Được, rất tốt! Nếu trong mắt em tôi là người đáng sợ thì cứ cho là vậy đi. Tôi sẽ dùng cách đáng sợ nhất để cạy miệng em ra!"

Hắn đẩy tôi nằm ngửa trên ghế, ánh mắt vô sỉ nhìn tôi mà nở một nụ cười gằn.

Không! Hắn định làm chuyện đó ở đây ư?

Châu Mặc Lâm thô lỗ kéo áo sơ mi màu thiên thanh của tôi, những cúc áo cũng vì thế mà rơi ra...

"Mặc Lâm! Tôi xin anh! Anh muốn làm gì tôi cũng được, nhưng xin anh đừng làm ở đây. Tôi nói là được chứ gì?"

"Muộn rồi! Em không có quyền ngã giá với tôi!"

Dùng một tay cố định hai tay tôi trên đỉnh đầu, còn bàn tay kia đẩy lớp áo bra lên rồi cúi đầu **** *** một bên ngực tôi một cách thô bạo...