Chế Tạo Hào Môn

Chương 297: Công việc



Cuộc nói chuyện này khiến những người trong công ty nghe thấy đều ngơ ngác nhìn nhau. Ninh Thần cũng có chút kinh ngạc nhìn Ninh Hạo Bân, một lúc sau, cô mới có phản ứng, vẻ vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt: “Cậu có thể nghĩ như vậy thì tôi rất vui, thật ra anh Phong vẫn luôn nói, vấn đề lớn nhất của cậu chính là tính cách, có thể thay đổi tính cách phù hợp hơn thì trong tương lai nhất định đạt được thành tựu”.

Từ trước đến nay, Ninh Hạo Bân vẫn không để vào tai những đánh giá của Hoắc Khải, lúc này trong lòng anh ta càng cảm thấy coi thường.

Sau này tôi đạt được thành tựu gì, còn cần các người nói sao?

Một con hàng chẳng biết gì cũng dám đánh giá tôi, thật là không biết trời cao đất dày! Thật sự cho rằng bản thân mình may mắn kiếm được ít tiền thì có thể tài giỏi đến độ tuỳ ý dạy ai cũng được sao!

Cái thứ gì không biết!

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt Ninh Hạo Bân vẫn tỏ vẻ thành khẩn nhận lỗi: “Chị và chủ tịch nói rất đúng, tính cách của tôi quả thật có hơi xốc nổi, cũng nhiều người nói rồi. Nhưng trước đây, tôi chưa thật sự kiểm điểm bản thân, cũng không nghe vào tai ý kiến của người khác. Chị yên tâm, sau này tuyệt đối không như thế nữa!”

Ninh Thần mỉm cười, nói: “Như vậy thì tốt quá. Vậy cậu hãy cố gắng làm việc nhé. Công ty rất cần những nhân tài như các cậu góp sức, cùng nhau đi lên”.

Đối với Ninh Thần mà nói, hiện tại công ty đang trong thời kỳ tăng trưởng nóng, nếu một người tài có thể chuyên tâm làm việc thì đó là một chuyện tốt. Huống hồ, Ninh Hạo Bân vốn dĩ cũng là một nhân tài mà cô và Hoắc Khải xem trọng nên đương nhiên sẽ hi vọng người tài như vậy có thể khắc phục nhược điểm, trở nên hoàn hảo hơn.

“Vâng!”, Ninh Hạo Bân gật đầu rồi trở về vị trí của mình.

Ngồi đối diện với anh ta vẫn là Giản Tư Tư.

Vốn dĩ, Giản Tư Tư đã không còn tình cảm gì với Ninh Hạo Bân nữa. Cô ấy cảm thấy người này lúc đi học còn được, nhưng khi bước vào xã hội, lại như một người khác vậy, thậm chí có những lúc còn tỏ ra vô cùng ấu trĩ.

Anh ta có điểm nào giống chủ tịch, sức hấp dẫn của sự thành thục toả ra khắp nơi, khiến người ta nhớ mãi không quên.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Hạo Bân thường xuyên vô cớ về sớm, gần như không làm thêm giờ. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, anh ta đã có ý muốn rút lui, không chừng vài ngày nữa sẽ chủ động từ chức.

Nhưng bây giờ, Ninh Hạo Bân lại chủ động xin lỗi, điều này thật sự khiến Giản Tư Tư bất ngờ.

Dựa vào hiểu biết của cô ấy về người này, chắc chắn không thể xảy ra chuyện này mới đúng.

Nghĩ đến lúc trước Ninh Hạo Bân đã nói về chuyện học được về lòng biết ơn từ bà lão nhặt rác dưới lầu, Giản Tư Tư cũng không nghi ngờ nhiều.

Cô ấy thật sự hiểu rất rõ về Ninh Hạo Bân, nhưng kinh nghiệm xã hội không đủ, tính cách cũng khá ngây thơ. Nói về điểm này thì cô ấy hoàn toàn trái ngược với Ninh Hạo Bân.

Ninh Hạo Bân mưu tính quá nhiều, suy nghĩ còn có chút lệch lạc.

Nhưng dù sao, Ninh Hạo Bân có thể xin lỗi thì trong lòng Giản Tư Tư cũng cảm thấy mừng cho anh ta.

Dù là thật hay giả thì chỉ cần anh ta có thể thay đổi là được.

Do dự một lát, Giản Tư Tư dùng thái độ không yêu còn có thể làm bạn nói với Ninh Hạo Bân: “Anh có thể nhận sai, em thấy như vậy rất tốt, sau này tiếp tục cố gắng nhé”.

Ninh Hạo Bân ngẩng đầu nhìn cô ấy, nở nụ cười, nói: “Được rồi, cùng cố gắng nhé”.

Không biết tại sao, tuy trên mặt anh ta nở nụ cười tươi rói nhưng trong lòng Giản Tư Tư vẫn có một cảm giác khó tả. Người này, tại sao cô ấy lại có cảm giác sai sai?

Bận rộn mãi đến bảy giờ ba mươi, Ninh Thần mới đứng dậy nhìn đồng hồ, thấy đã muộn lắm rồi thì vội vàng đứng lên nói: “Tôi phải về nhà rồi. Các cô, cậu làm xong việc sớm cũng về nhà nghỉ ngơi đi”.

“Tổng giám đốc Ninh, chị đi trước đi, em còn một ít việc chưa làm xong”, Giản Tư Tư nói.

Mỗi ngày, Ninh Thần đều trở về nhà ăn cơm với gia đình, đây cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Người ta là bà chủ, muốn đi lúc nào thì đi lúc đó. Hơn nữa, một tổng giám đốc mà ngày nào cũng ngồi làm báo cáo với nhân viên thì đã không tệ rồi, còn yêu cầu gì nữa?

Mà sau khi trở về nhà, Ninh Thần cũng không rảnh rỗi, cô còn live stream vào buổi tối.

Bây giờ, số lượng người mỗi ngày xem live stream đã đến hơn một trăm, gần hai trăm ngàn người, so với người nổi tiếng trên mạng dễ dàng có mấy triệu đến hàng chục triệu người theo dõi cũng không có gì ghê gớm nhưng con số một hai trăm người này đều là số người thật, không có tài khoản ảo nào.

Đã đạt đến mức độ này, nếu sẵn sàng bán hàng thì một tối có thể kiếm được chục ngàn, trăm ngàn là điều bình thường.

Nhiều người đến xem live stream của Ninh Thần, hỏi mua hàng không phải là không có nhưng đều bị cô từ chối.

Nói đúng hơn là bị Hoắc Khải từ chối.

Theo quan điểm của anh, nhiều người xem live stream như vậy không phải hoàn toàn vì liên quan đến sản phẩm.

Những người này chủ yếu là bị Ninh Thần và Đường Đường thu hút.

Tuy nói, live stream trên Taobao nhưng về mặt bản chất cũng không khác những nền tảng live stream khác.

Có thể rất nhiều người đều không hiểu nổi, một mẹ một con, không làm gì cả, chỉ ngồi nói về chuyện giảm cân, nói chút truyện cười, trêu chọc nhau vui vẻ lại có thể thu hút được nhiều người như thế?

Nhưng mà, trong cuộc sống đầy áp lực này, vẫn luôn cần những thứ đơn giản, bình dị trong cuộc sống như vậy để điều tiết lại nhịp sống một chút.

Bất kỳ sự thành công nào đều phải cần thiên thời địa lợi nhân hoà. Đổi cách nói khác, thành công đều đến rất tình cờ. Đó là nguyên nhân vì sao thành công mới không thể bị sao chép.

Nếu đã như vậy, Hoắc Khải cũng không muốn Ninh Thần thay đổi phong cách live stream.

Một là sau khi thay đổi phong cách, sự yêu thích của người xem có thể thay đổi.

Hai là, Ninh Thần là tổng giám đốc của công ty, trong tương lai, mục tiêu của công ty là hướng tới tổng tài sản trị giá ngàn tỷ. Là tổng giám đốc mà đi bán hàng kiếm tiền thì mất mặt quá!

Hoắc Khải quyết tâm để Ninh Thần trở thành hình ảnh đại diện của công ty nên đương nhiên không muốn vì kiếm mấy triệu mà phá hỏng ấn tượng hoàn hảo này.

Vốn dĩ chính là tiên nữ từ trên trời hạ phàm, cớ gì phải làm cô thôn nữ người đầy mùi khói khét lẹt chứ.

Ngoài live stream, Ninh Thần cũng phải làm tiếp công việc mà ban ngày chưa làm xong.

Những người khác thì có thể tăng ca ở công ty đến mười giờ, mười một giờ rồi về nhà ngủ một giấc đến sáng, còn Ninh Thần thì gần như ngày nào cũng một, hai giờ sáng mới được ngủ.

Có lúc bận rộn đến lúc trời sáng là rất bình thường.

Khi một người phụ nữ cố gắng hết sức thì cũng không hề kém so với người đàn ông.

Nhân viên ở công ty đều có thể hiểu sự vất vả của Ninh Thần nên từ trước đến nay cũng chưa từng phàn nàn vì cô về sớm.

Chỉ duy nhất có Ninh Hạo Bân, ngẩng đầu lên liếc bóng lưng của Ninh Thần, trên khuôn mặt vẫn treo nụ cười nhạt nhưng trong lòng thì lại mang đầy xem thường.

Công việc nhiều như thế mà công ty lại đang phát triển thời kỳ đầu mà không biết cùng chung sức với nhân viên thì làm sao có thể xây dựng văn hoá doanh nghiệp? Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com

Đúng thật là chân đất nửa đường xuất gia, làm việc không có chút nguyên tắc nào.

Anh ta rất giỏi che giấu cảm xúc ở trong lòng mình, sau khi liếc mắt một cái thì tiếp tục vùi đầu vào việc đang làm.

Sau khi rời công ty, lúc về đến nhà thì Ninh Thần đã thấy Hoắc Khải đang dạy Đường Đường mấy trò ảo thuật.

Trò thắt dây rất phổ biến, chính là lấy ngón trỏ và ngón cái của hai tay giữ một sợi dây chun, hai bên đan chéo và xoa vào nhau. Cuối cùng không hiểu sao lại phân đôi ra.

Nhìn thì có vẻ ly kỳ nhưng trên thực tế khi hiểu ra thì sẽ phát hiện, đây chỉ là một trò chơi nhanh tay nhanh mắt mà thôi.

Đường Đường học được thì rất vui vẻ, thấy Ninh Thần quay lại thì lập tức sôi nổi biểu diễn cho cô xem.

Ninh Thần cười tươi nhìn con gái vụng về biểu diễn trò ảo thuật, sau đó vỗ tay cổ vũ động viên rồi ôm cô bé vào lòng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Bé con của mẹ giỏi quá!”

“Vậy con có thể biểu diễn cho các bạn xem rồi phải không mẹ?”, Đường Đường mong chờ, hỏi cô.

Trẻ con luôn như vậy, có đồ gì thú vị đều muốn bày ra cho bạn bè cùng xem.

“Đương nhiên là được rồi”, Hoắc Khải cười nói: “Nhưng con vẫn phải tập luyện nhiều hơn một chút mới được, nếu không sẽ rất dễ bị các bạn nhìn ra bí quyết”.

“Vâng ạ”, Đường Đường cầm dây chun trong tay, sau đó chạy sang bên cạnh ngồi luyện tập.

Hoắc Khải đón lấy cái túi trên tay Ninh Thần, hói: “Em ăn cơm chưa?”

“Em chưa, bận quá quên cả thời gian rồi”, Ninh Thần nói.

“Vậy em đi tắm rửa trước đi, anh làm nóng đồ ăn cho em”, Hoắc Khải nói.

Ninh Thần vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn đi vào phòng vệ sinh để tắm rửa. Bận rộn cả một ngày, cả người toàn là mồ hôi, đúng là phải tắm rửa một lát.

Đợi cô tắm xong đi ra thì Hoắc Khải cũng đã làm nóng đồ ăn đặt trên bàn.

Khoai tây sợi xào chua cay, măng xào, bánh bao và một bát cơm trắng.

Nhìn thì thấy toàn món bình dân nhưng tay nghề của Hoắc Khải lại khiến cho món ăn đầy đủ cả hương, sắc và vị.

Ninh Thần vừa ăn vừa rất nể mặt mà khen ngợi anh.

Hoắc Khải ngồi bên cạnh cô, nghe thấy vậy thì cười tủm tỉm, nhìn cô, thỉnh thoảng giơ tay giúp cô vén vài sợi tóc rơi xuống.

Ninh Thần rất hưởng thụ bầu không khí như thế này, khi ăn rất dễ chịu.

Ăn cơm xong, Hoắc Khải thu dọn bát đũa đi vào bếp rửa thì Ninh Thần cũng đi theo.

Cô ôm lấy lưng anh, thỏ thẻ nói: “Hôm nay, em rất vui”.