Chế Tạo Hào Môn

Chương 310: Suy nghĩ của Ninh Thần



Buổi tối, sau khi về nhà, Ninh Thần trông rất lo lắng, từ khi vào cửa đã thấp thỏm không yên, đến cả Đường Đường cũng nhìn ra được trạng thái khác lạ của cô nên hỏi: “Mẹ ơi, mẹ bị ốm ạ?”

Hoắc Khải bế cô nhóc lên: “Mẹ con không bị ốm, mẹ thấy hơi mệt thôi”.

Đường Đường ồ một tiếng: “Thế thì hôm nay con không cần mẹ ru nữa, con tự ngủ được”.

Nói xong, cô nhóc ngoan ngoãn chui vào phòng ngủ.

Sự quan tâm của con gái khiến Hoắc Khải cười tươi như hoa, còn Ninh Thần ở bên cạnh thì lại tức giận nói: “Công ty rối như nồi cám lợn rồi mà anh vẫn còn cười được!”

“Có gì to tát lắm đâu, đừng suốt ngày ủ dột như trời sắp sập thế. Cho dù trời sập thật, vẫn còn anh đứng ra chống đỡ cho em mà”, Hoắc Khải nói.

“Sao lại không có gì to tát, anh biết chuyện này gây ra ảnh hưởng lớn thế nào với công ty không? Vốn dĩ chúng ta đang đàm phán việc hợp tác với siêu thị rồi, thế mà vì chuyện này, hôm nay có mấy cuộc điện thoại gọi tới hỏi có phải đăng ký nhãn hiệu của chúng ta gặp trục trặc không. Em không biết phải trả lời thế nào, đành bảo Tư Tư trả lời lấp liếm cho xong!”

Khi nói chuyện, gương mặt Ninh Thần lộ rõ vẻ khó chịu. Hiển nhiên chuyện này ảnh hưởng tới cá nhân cô còn nhiều hơn tới công ty.

Từ không đến có, lập nghiệp bằng tay trắng, có thể làm được đến bước đường ngày hôm nay, thực sự không dễ gì. Dù tính cách Ninh Thần chín chắn đến đâu thì cũng không mong mất đi tất cả mọi thứ.

Hợp tác cùng siêu thị là kế hoạch trước đó đích thân cô quyết định, dự định nắm cả việc buôn bán ngoại tuyến lẫn buôn bán trực tiếp.

Tuy rằng bây giờ thị trường ngoại tuyến bị thương mại điện tử chèn ép đến mức không ra gì, nhưng vì các nguyên nhân về quan hệ xã hội như tiện lợi và có thể tương tác cùng nhau mà vẫn có thị trường nhất định. Giống như Hoắc Khải, anh thích tự mình đi mua thức ăn chứ không phải đặt đồ ăn trên app siêu thị rồi đưa tới tận cửa.

Chất lượng thực phẩm tại các siêu thị lớn thì cũng na ná nhau thôi, nhưng thiếu đi bầu không khí khác biệt ấy, thế nào cũng khiến người ta thấy không ổn.

Sản phẩm của công ty con Giáp Tử rất được yêu thích, rất nhiều khách hàng đề nghị, mong họ mở cửa hàng độc quyền tại nơi khách hàng sống.

Vì quan hệ hợp tác khi kinh doanh bữa ăn giảm cân mà thời gian vận chuyển đã nhanh lắm rồi, về cơ bản có thể giao hàng trong hai mươi tư tiếng đồng hồ trên phạm vi toàn quốc.

Nhưng cho dù là vậy, đa số mọi người vẫn mong mỏi ra khỏi cửa ba mươi phút là mua được đồ về nhà. Đợi thêm một tiếng thôi cũng thấy dằn vặt.

Ninh Thần không hiểu biết quá nhiều về thương mại điện tử, cũng biết rằng mở cửa hàng độc quyền không chỉ vì kiếm tiền mà còn vì quảng bá sản phẩm, tương đương với một hình thức quảng cáo biến tướng.

Người qua đường ngày ngày ngang qua cửa hàng độc quyền của mình, thành phố này có, thành phố kia cũng có, lâu dần, hiệu ứng thương hiệu sẽ xuất hiện.

Mấy ngày gần đây, cô vẫn luôn bận rộn đàm phán việc hợp tác trên phương diện này, siêu thị tại địa phương có đám người Phương Xương Thịnh giúp đỡ, đàm phán rất dễ dàng. Nhưng siêu thị ở tỉnh thành khác, do không quá quen với tính cách con người, muốn đàm phán vẫn phải tốn công sức.

Siêu thị bình thường rất ít khi bán thực phẩm chức năng, họ biết hiệu quả thực sự của thứ này rất kém, kiếm cơm nhờ thủ đoạn và mánh khóe, không ai muốn đập luôn danh tiếng của mình vì thứ này.

Nếu không phải vì phong trào toàn dân giảm cân nổi tiếng như cồn, vang dội khắp cả nước, có lẽ cô ấy vừa mở miệng, người ta đã từ chối luôn rồi.

Bây giờ cửa hàng giả mạo nhiều như thế, đăng ký nhãn hiệu lại bị ngừng kiểm duyệt giữa chừng do người ta dị nghị, cũng không biết ai tung tin ra nữa, tóm lại mấy người phụ trách siêu thị đã biết cả rồi.

Cuộc gọi của họ khiến Ninh Thần áp lực khủng khiếp.

Đây là lần đầu tiên tự cô đưa ra một phương pháp kinh doanh, rất muốn làm thật tốt để chứng minh khả năng của bản thân với Hoắc Khải, thế mà vừa vào đầu đã gặp ngay một rắc rối to đùng.

Tính cách của Ninh Thần vốn không phải dạng độc tập và kiên cường, điều gì cũng chịu đựng được, cho dù Hoắc Khải đã giúp đỡ, cô cũng sẽ cảm thấy nhụt chí vì áp lực quá lớn.

Hôm nay bận rộn ở công ty lâu như thế, đến bây giờ đầu óc vẫn thấy choáng váng.

Nhìn vẻ mỏi mệt trên gương mặt cô, Hoắc Khải biết sự việc này đã tạo thành mối lo cỡ nào cho Ninh Thần.

Trên thực tế, bất kỳ người bình thường nào gặp phải tình huống thế này cũng sẽ khó chịu, dù sao nó liên quan trực tiếp tới tiền đồ của công ty.

“Đừng nghĩ nhiều như thế, không phải anh đã nói với em rồi sao, cho dù là chuyện gì, anh cũng sẽ giúp em giải quyết. Việc em cần làm bây giờ là nghỉ ngơi đầy đủ, sau đó đợi tin tức tốt lành”, Hoắc Khải nói.

“Lấy đâu ra tin tốt lành, bây giờ chúng ta còn chẳng biết kẻ làm lộ bí mật là ai!”, Ninh Thần rũ đầu xuống.

“Thân phận của kẻ tiết lộ bí mật không hề khó tìm, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ cho tất cả mọi việc rồi. Như các cụ ngày xưa bảo ấy, mọi thứ đã đầy đủ, chỉ còn thiếu gió Đông thôi”.

Ninh Thần ngẩng đầu nhìn anh, trên gương mặt có chút nghi hoặc, sau đó dường như hiểu ra điều gì, cô cất tiếng hỏi đầy kinh ngạc: “Chẳng lẽ anh đã biết ai là kẻ tiết lộ bí mật rồi à? Hay là đã tìm được điểm yếu nào có thể trừng trị công ty đó?”

“Đã xác nhận được một phạm vi đại khái, nhưng vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn”, Hoắc Khải nói.

“Phạm vi? Có thể nói cho em biết, có những ai không?”, Ninh Thần tò mò hỏi, cô hi vọng được biết trước đáp án hơn bất kỳ ai.

Hoắc Khải cũng không có ý định giấu giếm cô, anh nói thẳng thừng: “Mục Thế Kiệt đã điều tra người của công ty con Giáp Tử, xác nhận rằng bên đó không có ai tiết lộ, anh tin rằng họ sẽ không vì một tí lợi ích trước mắt mà từ bỏ tương lai tốt đẹp như vậy. Như thế, kẻ tiết lộ bí mật chỉ có thể xuất phát từ phía chúng ta. Mà người có cơ hội tiếp xúc với phương pháp điều chế cũng chẳng được mấy người. Ngoại trừ em và anh ra thì không còn nhiều người nữa”.

Ninh Thần không phải kẻ ngốc, cô lập tức nghe ra ý tứ của Hoắc Khải.

“Ý của anh là, Giản Tư Tư và Ninh Hạo Bân?”, sau khi nói ra hai cái tên này, Ninh Thần lập tức lắc đầu: “Không thể nào, em biết tính cách của cô nhóc Tư Tư này, không khác gì em, không phải loại người thích bán rẻ lợi ích của người khác để đổi lấy cái lợi cho riêng mình. Ninh Hạo Bân…”

Nhắc đến cái tên này, Ninh Thần không thể khẳng định chắc nịch như khi nói về Giản Tư Tư, chỉ đành do dự: “Tuy rằng tính cách của cậu ta khá kiêu ngạo, nhưng cũng không có khả năng lắm…”

“Có khả năng hay không thì bây giờ khẳng định vẫn hơi sớm, nhưng khả năng cao chính là cậu ta rồi”, Hoắc Khải nói.

Anh nói “khả năng cao” thực ra chỉ là một cách nói khiêm tốn. Dùng suy nghĩ của Hoắc Khải, về cơ bản có thể chắc chắn Ninh Hạo Bân đã tiết lộ bí mật.

Chi tiết mà người khác không chú ý tới hoặc sự việc mà người khác không liên tưởng tới, anh sẽ không dễ gì bỏ sót. Tổng hợp đủ thứ nhân tố và manh mối để đưa ra phán đoán, tỉ lệ chính xác rất cao.

Ninh Thần không hề phản bác, thực ra lúc ban ngày, cô cũng từng nghi ngờ Giản Tư Tư và Ninh Hạo Bân, chỉ là cảm thấy hai người này còn trẻ, chắc không đủ can đảm đến thế.

Bây giờ Hoắc Khải nói ra suy đoán này, xét trên lòng tin đối với anh, Ninh Thần chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Thế nhưng, một khi nghĩ tới người mà mình coi trọng nhất có khả năng là kẻ phản bội, lòng Ninh Thần thấy rất khó chịu.

Hoắc Khải ôm lấy đầu vai cô, anh nói: “Thương trường như chiến trường, câu này không phải nói suông. Muốn thành công, em không chỉ phải đối mặt với kẻ địch thực sự, mà có khả năng còn có cả đâm lén từ sau lưng. Không nói đến trường hợp khác, ngay cả chính em ngày trước làm việc ở cửa hàng quần áo, lẽ nào chưa từng gặp phải lúc bị người ta lừa? Chuyện này rất bình thường thôi, sau này cũng có khả năng gặp nhiều thứ hơn, phải chuẩn bị tâm lý vững vàng”.

Ninh Thần ừm một tiếng, mặt mũi trông rất khổ sở: “Thực ra em có thể nghĩ đến tình huống không phải chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ là khi người mà em mong mỏi nhất có khả năng là kẻ phản bội, trong lòng cứ thấy khó chịu. Thực ra không phải em trách cứ ai, chỉ cảm thấy, mình chưa làm tốt công việc của mình. Nếu chúng ta có thể làm tốt tất cả mọi việc, làm sao họ có thể phản bội được?”

Hoắc Khải nghe xong mà sững sờ, từ khi bước chân vào giới kinh doanh đến giờ, anh gặp phải vô số kẻ phản bội, từ lâu đã quen với việc này.

Thương trường vốn là nơi dối trá lọc lừa, không có thủ đoạn đủ thâm sâu, chỉ dựa vào nhiệt huyết hay chân thành thì rất khó tồn tại được.

Từ nhỏ gia tộc đã dạy dỗ anh là không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, cho dù là người họ Hoắc. Phải nhớ rằng, dưới trướng mình chỉ là người hầu kẻ hạ làm việc cho mình, không phải bạn bè.

Nhân chi sơ, tính bản thiện, câu này chỉ là Tam Tự Kinh thuở nhỏ từng đọc.

Trong hiện thực, nhân tính luôn tồn tại cái ác, chẳng qua có người thể hiện ra bên ngoài, có người giấu kín sâu bên trong.

Câu nói của Ninh Thần với lời dạy của gia tộc hoàn toàn tương phản.

Cô không cảm thấy bị người ta phản bội là vì nhân cách của người kia không đoan chính, mà vì công việc của mình chưa đến nơi đến chốn. Nếu làm tốt công việc của mình, làm sao họ phản bội được?

Đạo lý này nghe qua có vẻ nông cạn, nhưng ngẫm kỹ lại, cũng không phải không đúng!