Mấy người kia lia mắt nhìn nhau, muốn tìm ra kẻ tiết lộ bí mật đang ẩn náu ở nơi này, nhưng họ cũng không dám khẳng định ai với ai, cho dù trong lòng đã có suy đoán, vần đành phải giả bộ ngơ ngác.
Chân tướng nhất định phải do chính miệng ông chủ nói ra, nếu không lỡ như mình đoán sai, chẳng phải là đắc tội người ta à?
Biểu cảm của Ninh Hạo Bân rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hết sức khinh thường.
Trong mắt anh ta, cái gọi là điều tra ra được kết quả, chân tướng lộ diện đều là hù dọa người khác.
Khi Ninh Thần nhận cuộc gọi của Mục Thế Kiệt, Giản Tư Tư đứng ngay bên cạnh nghe rõ mười mươi, Mục Thế Kiệt nói rằng bên công ty con Giáp Tử không điều tra ra được bất kỳ vấn đề nào.
Nếu công ty chi nhánh không có vấn đề gì, chứng tỏ người dẫn anh ta tới bộ phận nghiên cứu và phát triển đã quên mất, hoặc giống như anh ta đoán, người này không dám nói thật.
Bất kể là khả năng nào, đều không có khả năng điều tra ra anh ta.
Thế nên, Hoắc Khải và Ninh Thần sẽ nghi ngờ người bên cạnh mình có vấn đề, nhưng cũng tuyệt đối không biết được người đó là ai.
Bây giờ lời nói của anh chẳng qua chỉ muốn lừa người đó đứng ra nhận tội.
Đúng là thủ đoạn vừa thấp hèn vừa ti tiện!
Ninh Hạo Bận cực kỳ khinh thường, càng khiến anh ta đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cho dù ánh mắt của Hoắc Khải đảo tới chỗ mình, vẫn hoàn toàn bất động.
Muốn hù tôi à? Anh còn non và xanh lắm!
Vẻ điềm tĩnh của Ninh Hạo Biến khiến Hoắc Khải và Ninh Thần đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự thất vọng của đối phương.
Đến nay Ninh Thần chưa hề nói bất cứ điều gì về việc điều tra tại công ty, bởi vì Hoắc Khải không muốn đánh rắn động cỏ. Theo suy nghĩ của cô, cho dù sau cùng xác nhận rằng Ninh Hạo Bân đã làm lộ công thức bí mật, cô cũng hi vọng có thể cho chàng thanh niên này một cơ hội.
Có lẽ bình thường bản thân cô đã làm gì đó không đúng, khiến anh ta oán niệm. Một nhân tài xuất sắc như thế, nếu thực sự bị tố tụng với tội danh tiết lộ bí mật thương mại thì thứ chờ đợi anh ta nhẹ nhất cũng là dưới ba năm tù cải tạo hoặc giam giữ. Nếu tổn thất lần này của công ty vượt qua mức độ nào đó, vậy thì có thể là phạt tù trên ba năm dưới bảy năm, đồng thời còn phạt tiền.
Theo tính toán của Hoắc Khải, nếu không xử lý tốt nguy cơ lần này thì tổn thất có thể lên đến hàng chục triệu, dù nằm trong kết quả nào đã đoán trước thì đây cũng là tổn thất rất lớn.
Phạt tù từ trên ba năm đến bảy năm, đối với một thanh niên vừa tốt nghiệp mà nói, đồng nghĩa với việc chôn vùi luôn mấy năm hoàng kim nhất.
Ninh Thần sau cùng vẫn là một người phụ nữ mềm lòng, cho dù biết hành vi của mình quá cổ hủ, tốt bụng quá đáng, vẫn không dằn lòng làm gì đó quá tuyệt tình.
Vì thế, cô bàn bạc cùng Hoắc Khải, cho Ninh Hạo Bân thêm một cơ hội.
Nếu anh ta có thể chủ động nhận lỗi, có lẽ Hoắc Khải sẽ không quá tuyệt tình, dù không tránh được hình phạt, nhưng tốt xấu gì cũng chừa cho anh ta cơ hội làm lại từ đầu.
Tiếc rằng, Ninh Hạo Bân không biết quý trọng cơ hội lần này, trông anh ta như không hề xảy ra chuyện gì vậy.
Người khác không nhìn ra được chứ Hoắc Khải tất nhiên vẫn nhìn ra được, anh ta hoàn toàn không coi lời nói của anh ra gì.
Thoáng lắc đầu, Hoắc Khải nói: “Cho người kia một buổi tối để suy nghĩ, bảy giờ sáng mai, tôi hi vọng có thể nhận được điện thoại của người đó. Nếu không gọi điện thoại tới, có lẽ trước tám giờ sáng người này sẽ bị bắt”.
Đám đông vẫn đưa mắt nhìn nhau, không một ai nói gì.
Hoắc Khải không nói nhiều thêm, đồng thời khi nhìn thấy dường như Ninh Thần muốn lên tiếng, anh lập tức kéo vợ mình lại, nói nhỏ với cô: “Đã cho cơ hội rồi, nếu bản thân anh ta không biết trân trọng, dù em nói gì thêm cũng vô dụng!”
Ninh Thần biết hành vi của mình rất không phù hợp.
Kẻ tiết lộ công thức đã gây nên tổn thất không nhỏ cho công ty, chỉ tính riêng hiện tại đã tổn thất ít nhất vài triệu tệ, thế mà bản thân mình cứ liên tục nói đỡ cho người ta, chẳng phải đang muốn đập luôn bát cơm của mình à?
Sau khi thở dài một tiếng, Ninh Thần ngậm miệng lại, theo Hoắc Khải rời khỏi văn phòng.
Xảy ra chuyện như thế này, cho dù cô ở lại, cũng không có tâm trạng nào để làm việc.
Đúng lúc này, Giản Tư Tư chạy ra hỏi: “Ông chủ, các anh thực sự điều tra ra được người làm lộ bí mật? Là một trong số chúng tôi?”
Hoắc Khải có thể cảm nhận được, Giản Tư Tư đã có suy đoán, dù sao quan hệ của cô ấy và Ninh Hạo Bân thân thiết nhất, cũng là người hiểu anh ta nhất, nếu nhìn ra manh mối nào đó cũng không quá kỳ lạ.
Nhưng anh không nói rõ, chỉ đáp: “Quả thật đã điều tra ra, nhưng tôi hi vọng người đó có thể tự mình nhận tội, có lẽ tôi sẽ khoan dung hơn!”
Giản Tư Tư hé miệng, định nói mà thôi, đến sau cùng, cô cũng không nói gì nữa.
Sau khi rời khỏi công ty, tận đến khi lên xe, Ninh Thần vẫn cứ buồn bực.
Hoắc Khải cúi người giúp cô thắt dây an toàn rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều như thế, mỗi người đều phải suy tính cho lợi ích của mình trước, chuyện như thế này rất dễ gặp, từ từ rồi sẽ quen thôi.”
“Em rất khó quen với chuyện này, cứ cảm thấy lòng dạ rất khó chịu!”, Ninh Thần thở dài thêm một tiếng rồi hỏi: “Anh nghĩ cậu ta sẽ thừa nhận chứ?”
Hoắc Khải chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã lắc đầu: “Khả năng này không cao, nếu cậu ta muốn nhận, chắc sẽ bước ra trước Giản Tư Tư. Vả lại, từ biểu hiện của cậu ta, có lẽ cảm thấy chúng ta đang dọa dẫm thôi”.
“Liệu chúng ta có phán đoán sai không? Có lẽ thực sự không phải cậu ta?”, Ninh Thần lại nói.
“Khả năng này cực kỳ thấp, tất cả kết quả điều tra đều cho thấy, ngoại trừ cậu ta ra, không có người thứ hai”, Hoắc Khải không hề chần chừ.
Anh rất tự tin với phán đoán của mình, bất kể chuyện gì cũng cần chứng cứ. Bây giờ mọi chứng cứ đều chỉ về hướng Ninh Hạo Bân khiến người ta muốn giúp anh ta thoát tội cũng hết cách.
Còn về việc khả năng sai sót cực kỳ nhỏ có tồn tại hay không, Hoắc Khải không nghĩ tới.
Trong thế giới của anh, kết quả phán đoán về bất kỳ chuyện gì, cũng chỉ có hai kết quả - đúng hoặc sai.
Hoặc là đúng, hoặc là sai, không có tỉ lệ phần trăm.
Ninh Thần cũng biết phán đoán của chồng mình trước nay rất chuẩn xác, khả năng sai sót cực kỳ thấp.
Cô không tỏ ra nghi ngờ về kết quả này, chỉ hỏi: “Nếu thực sự xác định là cậu ta, chúng ta sẽ khởi tố thật à?”
“Em mềm lòng quá!”, Hoắc Khải khởi động xe, vừa lái xe vừa đáp: “Em phải nhớ kỹ rằng, thương trường chính là chiến trường, người có thể chỉ đạo mọi thứ trên chiến trường, nhất định phải sát phạt quyết đoán. Không phải nói rằng em dám giết thì người khác sẽ nghe lời em, mà vì em dám giết nên người khác mới sợ bị giết rồi nghe lời em. Người dẫn dắt một công ty, nếu không có khả năng uy hiếp, vậy thì công ty này cách ngày sụp đổ không còn xa nữa. Giống như sự việc lần này, nếu như chúng ta tha cho người tiết lộ công thức, vậy thì sau này còn ai sợ hậu quả khi làm lộ bí mật nữa? Thành ngữ giết gà dọa khỉ không phải nói chơi chơi đâu”.
“Em hiểu rồi…”, Ninh Thần cúi đầu, vẫn không vui vẻ gì: “Chỉ cảm thấy đáng tiếc quá…”
“Nhân tài xuất sắc trước nay không hề thiếu, nước ta đất rộng người đông, thiếu một người, sau này cũng có thể tuyển thêm rất nhiều người khác. Vả lại, người như thế này, em vẫn dám dùng tới à?”
Ninh Thần không nói gì. Đương nhiên cô không dám dùng, cho dù độ lượng đến mức tha thứ cho đối phương thì suy cho cùng, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Sau khi thở dài đến lần thứ ba, Ninh Thần dừng việc thảo luận về chủ đề này.
Tất cả đã thảo luận xong, không cần phải nói thêm gì nữa.
Việc còn lại, chỉ chờ xem Ninh Hạo Bân lựa chọn thế nào thôi.
Từ sâu trong nội tâm của mình, từ đầu đến cuối, Ninh Thần vẫn mong Ninh Hạo Bân có thể chủ động nhận lỗi. Không nói rằng có thể vớt vát được tổn thất, chí ít có thể khiến anh ta chịu ít trừng phạt hơn.
Ở bên khác, Giản Tư Tư quay về công ty, trông cứ nặng nề tâm trạng.
Cô kín đáo liếc nhìn Ninh Hạo Bân rồi lập tức thu lại anh mắt, không để ai chú ý thấy biểu cảm của mình.
Giống như Hoắc Khải nghĩ, Giản Tư Tư rất hiểu con người Ninh Hạo Bân, hiểu đến độ Hoắc Khải vừa tiến vào phòng làm việc và mở lời, trong lòng cô đã đoán ra rồi.
Chỉ là suy đoán ấy khiến cô cảm thấy không thể tin nổi.
Làm sao lại là anh ta được chứ?
Một người kiêu ngạo như thế sẽ chấp nhận trở thành kẻ phản bội ư?
Cho dù Ninh Thần đã rời đi trước, nhưng trong văn phòng cũng không ai thảo luận thêm về chuyện này. Tất cả mọi người đều lén lút quan sát người khác, cố gắng tìm ra thân phận của kẻ tiết lộ bí mật.
Chẳng qua họ không dám khẳng định suy đoán trong lòng mình là đúng hay sai, thỉnh thoảng tầm mắt đụng phải nhau, họ chỉ thấy lúng túng và mất tự nhiên.
Bầu không khí trong phòng làm việc trở nên bình tĩnh đến khác lạ, nhưng cũng đè nén đến khó chịu.
Đến sáu rưỡi tối, đám đông đã hoàn thành công việc mới lục tục rời khỏi văn phòng.
Ninh Hạo Bân tắt máy tính, đang định ra ngoài thì bị Giản Tư Tư gọi lại.
Anh ta quay người, nhìn thấy cô bạn gái cũ của mình tỏ ra thiếu tự nhiên: “Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”