Chế Tạo Hào Môn

Chương 314: Khóc to



Từ nhỏ đến lớn, trong mắt gia đình và bạn bè thân thiết, Giản Tư Tư luôn là một cô gái ngoan. Cầm kỳ thi hoạ đều biết, ít nhất là chưa từng khiến người khác phải lo lắng vì vấn đề học tập.

Bố mẹ đều là lãnh đạo doanh nghiệp quốc doanh, hoàn cảnh gia đình ưu việt, vốn dĩ ý của người lớn trong nhà là đợi cô ấy tốt nghiệp thì sẽ sắp xếp vào đơn vị, đường công danh xán lạn.

Nhưng từ nhỏ đã nhìn thấy hết những ràng buộc của doanh nghiệp nhà nước nên Giản Tư Tư hi vọng được làm việc tại các doanh nghiệp tư nhân.

Không gian phát triển rộng lớn ở đó sẽ giúp phát huy tối đa năng lực cá nhân.

Năng lực càng cao thì tương lai càng mở rộng.

Sau khi lên đại học, cô ấy vẫn luôn nỗ lực vì công việc trong tương lai, hi vọng có thể thông qua học tập khiến cho bản thân giàu có hơn nhiều người.

Đến năm hai thì cô ấy quen Ninh Hạo Bân. Lúc đó, Ninh Hạo Bân là một nhân vật nổi tiếng ở trong trường, vừa sang năm hai đã là hội trưởng hội sinh viên.

Ninh Hạo Bân vẫn luôn là một người kiêu ngạo. Anh ta nói với người khác không muốn yêu đương, nếu có yêu thì cũng phải là một cô gái xuất sắc như anh ta.

Và không thể nghi ngờ, Giản Tư Tư chính là người như vậy.

Dưới sự cố ý vun vén của nhiều người cùng với sự ăn ý của hai bên, dù là sở thích, học tập hay là kế hoạch và mục tiêu đối với tương lai đều có sự đồng điệu, khiến họ thêm phần cảm mến nhau. Đến năm ba thì xác nhận mối quan hệ yêu đương.

Học lên thạc sĩ rồi đến khi tốt nghiệp cũng đã yêu nhau được sáu, bảy năm rồi.

Từ trước đến nay, hai người chưa từng tranh cãi nhau về vấn đề gì, mẫu thuẫn lớn nhất có lẽ chính là cách ứng xử trước hôn nhân.

Theo cách nghĩ của Ninh Hạo Bân, bản thân anh ta một lòng chịu trách nhiệm với Giản Tư Tư, dù làm gì đều sẽ không thể ảnh hưởng đến tình cảm trong tương lai của hai người.

Nhưng Giản Tư Tư từ nhỏ sống trong gia đình giáo dục nghiêm khắc, tư tưởng hơi truyền thống, rất chú trọng loại chuyện này. Cô ấy hi vọng khi kết hôn có thể giao cho chồng mình một thân thể còn nguyên vẹn.

Do đó, trong mối quan hệ của hai người, thân mật nhất cũng chỉ có hôn môi, không dám bước qua Lôi Trì.

Không phải là Ninh Hạo Bân không muốn mà là Giản Tư Tư không sẵn sàng. Vì chuyện này, họ đã tranh luận rất nhiều lần.

Có lẽ quan điểm về phương diện này có bất hoà nên sau khi tốt nghiệp, tình cảm cũng lạnh nhạt đi nhiều. Hơn nữa sau khi bước vào xã hội, gặp phải Hoắc Khải và Ninh Thần, đôi vợ chồng dựa vào vận may để kiếm tiền mà Giản Tư Tư lại vô cùng ngưỡng mộ hai người họ khiến Ninh Hạo Bân càng khó chịu.

Đứa con gái ngu xuẩn!

Giản Tư Tư không nghĩ vậy. Cô thấy rất rõ, Hoắc Khải và Ninh Thần có thể thành công không phải là do may mắn mà là do tài năng thật sự.

Như hoạt động Toàn dân giảm cân lần này, từ chi tiết cho đến tổng thể đều phát huy sức mạnh to lớn. Nếu không có hai người họ thì gần như không thể làm tốt hoạt động quy mô lớn phủ khắp cả nước.

Khi mới gia nhập công ty, Hi Vọng Mới chỉ là một cửa hàng nhỏ với doanh thu bán hàng mỗi ngày chỉ đạt mấy chục ngàn, còn chưa được xếp hạng trên Taobao.

Bây giờ thì sao?

Trong ngành giảm béo, chi nhánh Giáp Tử tự coi là thứ hai thì không ai dám coi là thứ nhất!

Giản Tư Tư luôn vui mừng vì ngay sau khi tốt nghiệp, công việc đầu tiên cô tìm được là một công ty có hi vọng như thế, mà chủ tịch lại là một người vô cùng tài giỏi.

Nhưng bây giờ cô ấy mới phát hiện ra, bạn trai cô Ninh Hạo Bân lại không nghĩ như vậy.

Anh ta luôn cảm thấy người ta dựa vào may mắn, chỉ mình anh ta mới thật sự có bản lĩnh, nói đi nói lại đều là lời nói đầy sự coi thường và xem nhẹ.

Sau trận cãi cọ lần trước, Giản Tư Tư không phải không muốn làm lành với anh ta, cô ấy cũng không nỡ từ bỏ đoạn tình cảm đã cố gắng gìn giữ bao năm.

Nhưng Ninh Hạo Bân lại không có ý nghĩ quay lại, anh ta kiên trì với cách nghĩ của mình, thậm chí nảy sinh suy nghĩ muốn rời khỏi công ty.

Những điều này Giản Tư Tư đều biết rõ nhưng cũng biết không thể khuyên được anh ta.

Nếu Ninh Hạo Bân thật sự rời công ty thì Giản Tư Tư cũng không trách cứ mà sẽ chỉ cảm thấy tiếc nuối cho anh ta.

Nhưng cô không ngờ rằng, cuộc khủng hoảng lớn nhất mà công ty gặp phải lại là do Ninh Hạo Bân chủ động tiết lộ bí mật kinh doanh.

Chính là vì anh ta cảm thấy hai người họ dựa vào vận may, chính vì anh ta không phục thành tích mà họ đạt được nên dùng thủ đoạn đê hèn như tiết lộ bí mật kinh doanh để phá rồi chuyện làm ăn của người ta sao?

Quá thấp hèn!

Quá vô liên sỉ!

Giản Tư Tư chưa bao giờ cảm thấy thất vọng như bây giờ.

Tình cảm sáu bảy năm. Chuyện tình từng khiến người khác ngưỡng mộ trong trường học, hình mẫu người chồng tương lai trong mắt nữ sinh lại thành ra thế này.

Đây là tình đầu của cô, những thứ bỏ ra thì không nhiều nhưng tình cảm lại không thể nói rõ được thành lời.

Vàng bạc có giá, tình cảm vô giá.

Khi nhìn ra manh mối từ Hoắc Khải, Giản Tư Tư vẫn luôn ngỡ ngàng, cũng không có cách nào tiếp nhận được kết quả thế này.

Phản ứng đầu tiên của cô ấy là hi vọng mình phán đoán sai rồi.

Nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô ấy về Ninh Hạo Bân, nói hai ba câu là có thể nhìn ra, chủ tịch phán đoán không hề sai.

Cho nên, cô ấy lại lùi thêm một bước, hi vọng Ninh Hạo Bân có thể chủ động nhận sai, xin chủ tịch rộng lòng tha thứ.

Nhưng đáng tiếc, Ninh Hạo Bân vẫn không nhận sai, anh ta vẫn kiên quyết đi về một hướng khác, càng ngày càng xa.

Thất vọng, vô cùng thất vọng, thậm chí có thể nói là tuyệt vọng.

Tình yêu đầu tiên của cô ấy, lại gặp phải một người như vậy. Cô nhìn người quá kém sao? Hay là từ trước đến nay vẫn chưa thật sự hiểu anh ta?

Từ giây phút Ninh Hạo Bân quay lưng đi, Giản Tư Tư đã biết, hai người đã không còn đường lui nữa. Cả đời này đều không thể nào quay lại.

Tình cảm nhiều năm trong phút chốc sụp đổ khiến cô gái trẻ vừa rời ghế nhà trường làm sao có thể chịu đựng được.

Vài phút sau, điện thoại của Hoắc Khải vang lên.

Anh cầm lên nhìn, là cuộc gọi của Giản Tư Tư. Giờ này anh đang cùng Ninh Thần chuẩn bị hồ sơ khởi tố.

Chứng cứ và quy trình cụ thể, đoàn luật sự phòng Pháp chế của chi nhánh nhà họ Cơ đã chuẩn bị xong. Còn Hoắc Khải và Ninh Thần phải chuẩn bị bản báo cáo tài chính của công ty.

Để khởi tố một người phạm tội xâm phạm bí mật kinh doanh, đầu tiên phải xác định công ty đã bị tổn thất bao nhiêu tiền. Số tiền này thì đoàn luật sự không thể tự bịa ra.

Hoắc Khải vỗ vai Ninh Thần, tỏ ý bảo cô tiếp tục rồi đứng dậy nghe điện thoại.

Vừa ấn nút nghe máy thì nghe thấy tiếng khóc từ đầu bên kia: “Chủ tịch… Ninh… Ninh Hạo Bân, anh ta…”

Giản Tư Tư nói năng ngập ngừng, tiếng khóc át cả giọng nói. Tuy cô ấy không nói rõ nhưng Hoắc Khải cũng hiểu ý của cô ấy.

Anh không hỏi giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi: “Bây giờ cô ở đâu?”

“Công, trước cửa công ty…”, Giản Tư Tư khóc nức nở nói.

“Vậy đợi ở đó, tôi qua bây giờ”, Hoắc Khải cúp máy rồi nói với Ninh Thần: “Chắc là con nhóc Tư Tư cãi nhau với Ninh Hạo Bân, khóc ghê quá, anh qua xem thế nào”.

“Cãi nhau?”, Ninh Thần ngạc nhiên nhưng rồi cô cũng hiểu, chắc chắn là Giản Tư Tư đã đoán ra Ninh Hạo Bân là kẻ tiết lộ bí mật, nói không chừng là vì chuyện này mà tranh chấp với anh ta.

Cô nhóc này rất chuyên tâm vào chuyện của công ty, làm việc cũng đáng tin khiến Ninh Thần rất thích cô ấy.

Nghe thấy Hoắc Khải nói cô ấy khóc ghê quá, Ninh Thần vội vàng hỏi: “Hay là em đi với anh?”

“Không sao, anh đi đưa cô ấy về, em chỉnh sửa lại bản báo cáo tài chính một chút”, Hoắc Khải nói.

Ninh Thần vâng một tiếng, cũng không gượng ép nữa. Cô đứng dậy lấy áo khoác đưa cho Hoắc Khải, nói: “Bây giờ đã vào thu rồi, buổi tối gió lạnh, cũng rét lắm”.

Sự quan tâm của cô khiến Hoắc Khải cảm thấy ấm lòng, anh nhẹ gật đầu, nói: “Em vất vả rồi”.

Ninh Thần quay sang cười với anh, có lẽ cũng có vất vả nhưng nghe chồng mình nói một câu như vậy thì vất vả hơn nữa cũng đáng.

Sau đó, Hoắc Khải lái xe rời đi, khoảng nửa tiếng sau thì tới công ty.

Trên đường lớn, anh nhìn thấy Giản Tư Tư đang ngồi trước toà nhà văn phòng.

Đỗ xe bên đường, Hoắc Khải cầm áo khoác đi qua. Khi anh tới gần thì mới nhìn thấy Giản Tư Tư chôn mặt giữa hai đầu gối, vẫn nức nở không ngừng.

Có thể thấy, cô ấy rất đau lòng.

Như Ninh Thần nói, gió đêm mùa thu rất lạnh. Một trận gió thổi tới khiến Giản Tư Tư run lên cầm cập.

Hoắc Khải đi tới, nhẹ nhàng khoác áo lên người cô ấy, nói: “Trên đời này có mười người thì có tám chín người gặp chuyện không nghư ý, nhưng không nhiều người có thể ngồi ở ven đường khóc như này”.

Giản Tư Tư vội ngẩng đầu lên, hai mắt của cô vì khóc nhiều mà sưng lên như hai qua hồ đào.

Nước mắt vừa rơi xuống nhưng vẫn cứng miệng nói: “Tôi. Không phải ngồi ở ven đường khóc…”

Hoắc Khải cố ý nhìn quanh một vòng sau đó gật đầu nói: “Cô nói đúng, còn cách lề đường những mấy m, nhưng cô chắc chắn muốn ngồi đây tiếp tục khóc à?”

Giản Tư Tư cũng biết, mình khóc thành dạng này đã sớm thu hút sự chú ý của nhiều người. Nếu không phải là cô ấy ngồi khóc một mình ở đây thì chắc là đã bị vây lại xem rồi.