Mấy người đi tới trước mặt bọn họ, Chung Giai Vi tỏ ra kinh ngạc, ôm lấy Linh Linh: “Con gái, không ngờ lại gặp được con ở đây, mẹ nhớ con chết mất”.
Linh Linh nhanh nhẹn đẩy cô ta ra, lạnh nhạt nói: “Nếu bà thật sự nhớ tôi thì sao không tới thăm”.
“Mẹ…”, Chung Giai Vi nghẹn lời, cô ta tìm mấy người bạn trai đều là những người có tiền có quyền.
Đã là kiểu người có quyền thế thì sao có thể thích cô ta mang theo con của chồng trước được.
Vì sợ bạn trai tức giận nên cô ta vẫn luôn không dám đi tìm con gái, trong mười năm số lần đi thăm Linh Linh chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đang lúc không biết giấu mặt vào đâu thì Chung Giai Vi nhìn thấy trên mặt Linh Linh có băng miếng vải xô, liền chuyển chủ đề, kêu lên: “Mặt con làm sao vậy? Bị thương sao? Là ai làm? Giang Chí Hạo, anh nuôi con kiểu gì vậy, tại sao để con bé bị thương thế này!”
Một loạt những câu hỏi khiến Giai Chí Hạo chỉ biết cùi gằm mặt xuống. Anh ấy vẫn tự trách về việc con gái bị thương nên dù bị ai đó trách mắng về chuyện này thì anh ấy cũng không nói một lời.
“Không liên quan đến bố, là do tôi tự làm”, Linh Linh nói.
Giọng điệu của cô bé vẫn lạnh nhạt như thế khiến Chung Giai Vi không vui.
Theo cô ta, con gái nên thân thiết với mình nhất. Bây giờ chia xa như thế đều do Giang Chí Hạo hèn kém.
Nếu năm đó anh ấy có một chút năng lực thì mình cũng không ly hôn, mà không ly hôn thì con gái cũng sẽ không chia cắt với cô ta.
Cho nên, Chung Giai Vi mang tất cả những chuyện không hài lòng đều đổ lên đầu Giang Chí Hạo.
“Con gái còn nhỏ, anh lại không chăm sóc nó cho tốt thì sao xứng làm bố! Giang Chí Hạo, anh đừng cho rằng tôi ly hôn với anh thì sẽ không quan tâm đến chuyện gì. Nếu anh chăm sóc con không tốt thì sau này tôi cũng không để anh sống yên!”, nói rồi, Chung Giai Vi tỏ vẻ đau lòng kéo Linh Linh, sau đó lấy ra một sấp tiền đặt vào tay cô bé, nói: “Nhìn con gầy quá, tại sao ăn lại không mập lên. Bố con không cho con tiền ăn quà đúng không? Còn bộ quần áo này nhìn cũng biết là hàng rẻ tiền mua ở lề đường rồi. Con cầm lấy tiền, sau này mẹ đưa con đi mua quần áo đẹp. Con cũng là thiếu nữ rồi, không thể bị bạn bè coi thường được, sau này nếu thiếu tiền thì đến tìm mẹ. Bố con không có tiền thì mẹ cho con!”
Linh Linh rụt tay lại, đút tiền trả vào trong túi của Chung Giai Vi, thản nhiên nói: “Bố tôi đối với tôi rất tốt, chúng tôi không thiếu ăn, không thiếu mặc lại càng không thiếu tiền, không cần bà phải quan tâm”.
Sổ tiết kiệm của Giang Chí Hạo có bao nhiêu tiền, Linh Linh đều biết. Giữa hai bố con không có điều gì phải giấu diếm.
Hơn nữa, ngoài Giang Chí Hạo, Linh Linh cũng có một két nhỏ của riêng cô bé do Hoắc Khải chuẩn bị cho.
Mỗi năm vào dịp sinh nhật, Hoắc Khải, Vương Vũ Hành và những người khác đều tặng cho cô bé bao lì xì lớn. Cả mỗi dịp tết hay thi lên lớp đều có lì xì không ít.
Tích dần tích dần vào cũng đã được mấy triệu tệ.
Linh Linh vẫn luôn không hoang phí, giữ tiền tiết kiệm, đợi khi nào có việc gấp thì dùng.
Chung Giai Vi đâu biết tiền tiết kiệm của con gái còn nhiều hơn của cô ta. Mấy năm nay, cô ta hưởng thụ cuộc sống xa hoa do mấy người bạn trai đem đến nên cũng hình thành nên thói vung tay tiêu tiền như rác.
Có ít tiền lại tiêu hết, gần như không tiết kiệm được mấy, tài sản duy nhất là một căn hộ chín mươi mét vuông mà người bạn trai thứ hai mua cho cô ta.
“Con bé này, sao lại khách sáo với mẹ thế. Mẹ là mẹ của con, cũng không phải người ngoài. Hơn nữa, trình độ của bố con mẹ còn không biết chắc? Cửa hàng đồ kho kia thì kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu thật sự kiếm được tiền thì cũng không đi xe điện. Bây giờ là thời đại nào rồi. Đến khi con mười tám tuổi, mẹ đưa con đi học bằng lái, đến lúc đó sẽ mua cho con một chiếc xe…”
Chung Giai Vi đứng nói lải nhải, phớt lờ Hoắc Khải và những người khác đang đứng bên cạnh.
Trong mắt của cô ta, đây đều là những kẻ không quan trọng, không có cảm giác tồn tại.
Người lăn lộn cùng với Giang Chí Hạo thì có thể là nhân vật lớn đến đâu chứ.
Còn chiếc Audi của Vương Vũ Hành, Chung Giai Vi nhìn thấy rồi.
Đi Audi thì sao chứ, vậy cũng chỉ có thể chứng minh người lái xe có chút năng lực, còn Giang Chí Hạo, cũng chỉ là tầng lớp thấp kém đi xe điện mà thôi.
“Tôi nói rồi, tôi không cần! Hơn nữa, tôi thấy bà cũng không hiểu bố tôi lắm đâu!”, giọng nói của Linh Linh đã mang chút tức giận.
Cô bé hiểu rõ sự vất vả của bố cô trong những năm qua, một tay bố nuôi cô lớn, gà trống nuôi con. Lần này cô bị thương, sự tự trách của bố, người mù cũng có thể nhận ra.
Có lẽ, ông bố này thật sự không quá tài giỏi nhưng tình yêu của bố dành cho cô bé thì không ai có thể sánh được.
Cho dù là người mẹ sinh ra cô bé thì Linh Linh cũng nhất định không cho phép cô ta nói lời khó nghe với Giang Chí Hạo.
Bỗng nhiên Linh Linh tức giận khiến Chung Giai Vi im bặt.
Lúc này, Hoắc Khải cũng đi đến hỏi: “Cuộc sống của lão Giang rất ổn, không cần người khác phải lo. Nếu cô cảm thấy mình sống tốt hơn anh ấy, chúng tôi cũng không nói gì. Nhưng Linh Linh nói không sai, họ thực sự không thiếu tiền. Nếu cần phải mua gì, chúng tôi sẽ mua cho họ”.
“Anh là ai! Dựa vào cái gì mà nói với tôi?”, Chung Giai Vi tỏ vẻ không vui nói.
“Anh ấy là ông chủ của tôi”, Giang Chí Hạo nói.
Chung Giai Vi sững người, liếng nhìn chiếc Audi dừng bên kia, trong lòng nghĩ, quả nhiên là cô ta đã đoán đúng. Ông chủ là người lái xe đến, Giang Chí Hạo vẫn là kẻ hèn kém như trước.
Đã là ông chủ có khả năng kiếm nhiều tiền, lại trẻ như thế, Chung Giai Vi cũng không dám lên giọng nữa.
Nhưng nói đến chuyện của Giang Chí Hạo, cô ta cũng không thèm quan tâm.
“Anh là ông chủ chứ không phải bố của anh ta. Anh ta không có bản lĩnh kiếm tiền, phải dựa vào anh nuôi? Tôi là mẹ của Linh Linh, con bé cần gì, không cần các anh lo!”, Chung Giai Vi nói: “Người làm bố không mua nổi thì người làm mẹ là tôi vẫn mua được”.
Vương Vũ Hành đứng bên cạnh không đủ nhẫn nại để nghe tiếp nên nói với Giang Chí Hạo: “Lão Giang, tôi muốn anh rút sổ tiết kiệm ra ném vào mặt cô ta. Đứng trước mặt chúng tôi nói chuyện tiền nong, muốn gọi đòn à?”
Chung Giai Vi nhìn Vương Vũ Hành, nhận ra cậu ta vừa bước xuống từ vị trí tài xế, bĩu môi nói: “Anh chỉ là thằng tài xế quèn, còn giả bộ làm sói đầu đàn. Lại còn rút sổ tiết kiệm ném vào mặt tôi. Nào ném đi, để tôi nhìn xem anh ta có bao nhiêu tiền, hai trăm ngàn à?”
“Cô thật là lấy mắt chó nhìn người, hai trăm ngàn cũng đáng…”
Vương Vũ Hành nói được một nửa thì bị Hoắc Khải ngăn lại.
Nói thế nào thì Chung Giai Vi cũng là mẹ ruột của Linh Linh.
Vuốt mặt phải nể mũi, cũng phải giữ thể diện cho Linh Linh, mặc dù cô bé có lẽ cũng không thích người mẹ này.
Lời nói quá khó nghe, Hoắc Khải không cho nói và cũng không cần nói.
Còn việc ném sổ tiết kiệm thì cũng không phải không thể làm.
Hoắc Khải cũng không phải dạng quân tử chỉ biết nói câu cái gì mà trả thù mười năm chưa muộn.
Có thù phải báo thù, mà phải làm ngay chứ sao phải đợi mười năm? Nếu phải đợi tức là bây giờ người đó chưa có đủ lực để trả thù. Vậy thì sao xứng gọi là quân tử?
Cứ khư khư nhớ mối thù mười năm thì cũng không thể coi là quân tử”.
“Lão Giang, anh mở app ngân hàng trên điện thoại ra”, Hoắc Khải nói.
Giang Chí Hạo ngẩng đầu nhìn anh, cũng không làm ngay. Anh ấy đang do dự, có cần tặng cho vợ cũ bất ngờ lớn thế nào.
Nhưng lời nói của Hoắc Khải, anh ấy lại không thể không nghe, chỉ biết rằng người ta vì mình mà đứng ra nói giúp.
Anh ấy nhìn Chung Giai Vi rồi đưa điện thoại ra, chuẩn bị mở app của ngân hàng cho cô ta xem.
Chung Giai Vi bĩu môi, trong lòng nghĩ, giả vờ cũng giống lắm, nói anh cầm thì cầm. Cô ta cũng chuẩn bị tâm lý, nếu Giang Chí Hạo dám cầm điện thoại ra chắc là có chút tiền tiết kiệm, khả năng có hơn ba trăm ngàn? Giỏi nhất cũng chỉ có năm trăm ngàn là nhiều.
Nhưng như thế thì sao?
Có thể chứng minh được điều gì?
Đừng nói là năm trăm ngàn, coi như có một triệu cũng không phải là tầng lớp thấp hèn sao?
Mà bạn trai của cô ta, không ai lương một năm dưới mấy triệu, tiền người ta kiếm một năm có khi cả đời anh còn không kiếm được.
Giang Chí Hạo đưa điện thoại đã mở app ngân hàng ra, Hoắc Khải nhận lấy, trượt trượt trên màn hình vài cái. Sau đó giơ ra trước mặt Chung Giai Vi, nói: “Sau khi nhìn rõ con số, hi vọng sau này cô nói chuyện với anh ấy cẩn thận một chút. Một đêm vợ chồng, trăm năm tình nghĩa, coi như ly hôn nhiều năm rồi nhưng khi có thể nói chuyện đàng hoàng thì vẫn phải nói đàng hoàng”.
Nếu đổi lại vào lúc khác, nghe những lời như vậy thì Chung Giai Vi chắc chắn sẽ không để yên.
Nhưng bây giờ, cô ta không làm vậy.
Bởi vì app ngân hàng mà Hoắc Khải đang mở hiện thị con số khiến cô ta sững người.
Số có nhiều chữ số như vậy khiến cô ta còn cho rằng mình đang bị hoa mắt.
Cô ta bất giác đưa tay lên dụi mắt rồi nhìn lại, con số không thay đổi.
Chục, trăm, ngàn, chục ngàn…
Đếm từng con số đến số thứ tám lại nhìn thấy số hai đứng đầu, Chung Giai Vi dường như ngừng thở.