Chế Tạo Hào Môn

Chương 367: Lựa chọn



Lý Tinh Thanh còn nói sao được nữa?

Nếu nói bản thân có thể thì tức là phải chống lại tất cả mọi người ở đây.

Có ai mà không muốn làm gia chủ?

Lý Tinh Thanh là cái thá gì, có tư cách ngồi vào vị trí gia chủ không?

Nếu nói không thể thì khác nào thừa nhận với tất cả mọi người là bản thân không đủ năng lực?

Lý Tinh Thanh nhìn Hoắc Khải, trong mắt toàn là lửa giận. Cái thằng khốn này hỏi câu nào cũng là bẫy, khiến người ta trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không xong.

“Nếu không trả lời được thì chịu nốt đòn thứ ba nhé”, Hoắc Khải nói.

Sắc mặt Lý Tinh Thanh đã tái nhợt rồi. Ông ta dứt khoát nhắm mắt lại, không nói tiếng nào.

Hoắc Khải cũng không nói nhiều mà vạng thẳng xuống, đánh vào vai trái của Lý Tinh Thanh.

Vai trái bị đánh hai lần liên tiếp, lần sau đau hơn lần trước. Lý Tinh Thanh cắn chặt răng, thở ra hít vào, không nói ra được nửa lời.

Cái bẫy giăng ngay trước mặt, lên tiếng chính là tự đi vào chỗ chết. Không chừng bà cụ còn đang chờ ông ta mở miệng để mượn cơ hội xử lý đấy.

Rõ ràng là bị đánh nhưng lại không thể trả đũa, cũng không nói trả được cái gì. Đây là lần đầu tiên Lý Tinh Thanh phải kìm nén như vậy.

Ông ta hoàn toàn không hiểu nổi. Tại sao chỉ sau tám năm không gặp, một đứa con hoang lại có thể gài bẫy người khác dễ dàng như vậy được.

Là do bà cụ dạy sao?

Thực ra bà cụ cũng đang rất kinh ngạc.

Bà ta đưa gậy cho Hoắc Khải, bảo anh đánh Lý Tinh Thanh ba cái, nói dễ nghe thì là đang kiểm tra anh, nói khó nghe thì là kiếm thêm kẻ địch cho anh.

Chỉ khi có nhiều kẻ địch thì Hoắc Khải mới biết sợ, mới biết dựa dẫm vào sức mạnh của gia tộc để được bảo vệ.

Nhưng bây giờ Hoắc Khải dùng sự thông minh của mình để cho bà ta một đáp án khác biệt.

Đánh cũng đã đánh rồi, nhưng lại chẳng có thêm kẻ địch nào.

Bởi vì ba câu hỏi của Hoắc Khải, dù đứng trên lập trường đạo lý hay của gia tộc đi nữa, nhất là câu thứ ba, thì đều ném rắc rối cho bà cụ.

Mỗi một lời mà Lý Tinh Thanh nói, mỗi một việc mà Lý Tinh Thanh làm sẽ đều dẫn vào người bà ta. Khi đó, sẽ không còn là Hoắc Khải bất kính với bề trên nữa mà là Lý Tinh Thanh muốn cướp quyền lực của gia tộc.

Cho dù ông ta không trả lời, thì đứng ở một góc độ khác, điều này cũng khiến chi phụ mất mặt.

Đám người này bất mãn với Lý Tinh Thanh thì sẽ không quan tâm đến Hoắc Khải nữa.

Bà ta đưa gậy cho Hoắc Khải chỉ là ý nghĩ nhất thời, nhưng phản ứng của anh lại vô cùng oanh liệt.

Dùng ba câu hỏi để đánh cho Lý Tinh Thanh ba gậy, mà vẫn bình yên vô sự.

Bà cụ nhìn Hoắc Khải, đột nhiên cảm thấy, nếu anh không phải là con hoang thì có lẽ…

Suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu bà ta một lần. Bà ta cho là mình sẽ nhanh chóng quên đi suy nghĩ này, nhưng sau đó bà ta phát hiện ý nghĩ này chẳng dễ quên như vậy. Ngược lại, càng nghĩ nhiều trong lòng bà ta lại cảm thấy nuối tiếc.

Tại sao cậu ta lại chỉ là một đứa con hoang mà không phải là con dòng chính chứ.

Sau khi đánh xong, Hoắc Khải cũng không nhìn Lý Tinh Thanh nữa mà quay lại đi về phía bà cụ, trả gậy cho bà ta rồi ngồi xuống.

Bà cụ cầm lấy cái gậy, liếc Hoắc Khải đang cực kỳ bình tĩnh rồi nhìn Lý Tinh Thanh và hỏi: “Ba cái đánh này, anh có phục không?”

Lý Thanh Tinh bị hỏi vậy, suýt thì thổ huyết. Tôi đã nhục thế này rồi mà bà còn hỏi tôi là có phục hay không, muốn ép chết tôi hay gì!

Lại thêm một câu không thể trả lời nữa làm Lý Tinh Thanh khó chịu vô cùng.

Cũng may người của chi phụ vẫn khá là đoàn kết. Ít nhất là vào lúc đối mặt với chi chính.

Lý Chính Thuỵ trầm giọng nói: “Không nói đến mấy chuyện linh tinh này nữa. Nhưng cái thằng con hoang này bình thường đã rất láo với bậc bề trên rồi. Lúc chưa nắm quyền mà đã như vậy thì đến lúc có quyền lực thật sẽ thế nào đây? Chẳng phải rồi nó sẽ coi trời bằng vung hay sao?”

Bà cụ nhìn Lý Chính Thụy và đáp: “Anh biết được nó muốn làm gì à? Tôi cũng đang muốn hỏi anh đây, ban nãy nó bảo nó nói dối chủ tịch Tống. Thế anh có nghĩ đây là lời nói dối không?”

Lý Chính Thụy sửng sốt, sau đó thì ngậm miệng không dám nói nữa.

Nếu hỏi bất kỳ người nào của nhà họ Lý câu này thì sẽ đều là một cái bẫy lớn, chẳng ai trả lời được.

Nếu nhận là nói dối, thì tức là thừa nhận cả nhà họ Lý đều là ếch ngồi đáy giếng. Nếu bảo là nói thật thì cả nhà họ Lý sẽ phải thay đổi. Ít nhất là sẽ xóa sạch tội danh cho Hoắc Khải. Khi đó, công lao ký hợp đồng với nhà máy Giang Nam sẽ thật sự là của Hoắc Khải rồi.

Lý Chính Thụy không nói thì người khác cũng không nói.

Nhưng ông ta im lặng không có nghĩa là bà cụ sẽ không thể làm được việc gì khác.

Nếu tất cả mọi người đều không nói thì bà cụ lại lên tiếng: “Tôi cho rằng nó nói không sai. Nhà họ Lý cần phải thay đổi. Cứ ngồi ăn chực nằm chờ thì sẽ có ngày mất hết thôi. Cho nên, tôi định để cho Lý Phong thừa kế cổ phần của chi chính, đồng thời, nhận chức giám đốc phòng kế hoạch của tập đoàn Lý Thị, phụ trách tiến hành cải cách việc phát triển kinh doanh sau này của công ty”.

“Không thể được!”

“Không thể nào, nó chỉ là một thằng con hoang, sao có thể thừa kế cổ phần chi chính được chứ!”

“Người ngoài mà nghe được thì sẽ cười chúng ta mất, bà ơi, bà hãy nghĩ lại đi ạ!”

“Chúng cháu kiên quyết phản đối. Đã lâu lắm rồi nó không về nhà, đã không được tính là người nhà họ Lý nữa rồi”.

Đám người kích động, phản đối liên tục.

Chẳng cần những người có quyền lực như Lý Chính Thụy hay Lý Tinh Thanh lên tiếng trước, đám con cháu nhỏ hơn đã cướp lời rồi. Mà bọn họ chỉ cần ngồi yên xem kịch là được.

Lý Tinh Thanh liếc Hoắc Khải, âm thầm cười khẩy. Mày đánh tao ba cái, hôm nay mà để cho mày thừa kế cổ phần thì tao đây sẽ đập đầu chết tươi cho mày xem!

Buổi sáng cũng đã xảy ra chuyện tương tự thế này rồi. Khi ấy, bà cụ còn tức giận nói đám người này lo chuyện bao đồng, chi chính chọn ai thừa kế thì liên quan gì đến bọn họ mà lắm mồm xen vào.

Nhưng đám người Lý Chính Thụy lấy lý do nghĩ cho nhà họ Lý, nói quyền thừa kế cổ phần của chi chính cũng là của cả nhà họ Lý. Nếu như xảy ra tổn thất thì sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của cả gia tộc, nên phải thật cẩn trọng.

Mà bây giờ chuyện này lại tiếp diễn, nhưng bà cụ nhìn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Đến cả Lý Chính Thụy cũng cảm thấy lạ, sao bà cụ lại không tức giận?

Khoảng năm phút sau, bà cụ ho khan một tiếng. Lý Thắng Bân hiểu ý, đứng dậy nói: “Trật tự hết đi, bà nội có điều muốn nói đây!”

Lúc này tiếng bàn tán mới dần dần lắng xuống. Bà cụ nhìn quanh rồi nói: “Xem ra các anh chị đều phản đối chuyện này đúng không?”

Lý Chính Thụy đứng dậy, cung kính đáp: “Thưa bác, không phải chúng cháu muốn phản đối, mà là chuyện này có ảnh hưởng quá lớn. Lý Phong tuy là ứng cử viên hợp lệ cho việc thừa kế cổ phần, nhưng dù sao cậu ta cũng đã rời khỏi gia tộc rất lâu, lại còn là một đứa con hoang. Về tình về lý, về công về tư thì nghi ngờ chuyện này là lẽ đương nhiên. Nhỡ mà cổ phiếu của chi chính bị tổn thất thì cả nhà họ Lý sẽ phải gánh chịu cùng đó ạ”.

“Nói rất đúng”, bà cụ nhìn ông ta và hỏi: “Thế thì anh nói cho tôi xem, phải làm thế nào thì thằng Phong mới được thừa kế cổ phần? Nó phải chứng minh cái gì để các anh tin đây?”

“Chuyện này…”, Lý Chính Thụy nghĩ một lúc rồi đáp: “E là phải tính kế lâu dài…”

“Tính kế lâu dài? Sợ là các anh chị muốn chờ đến lúc tôi chết rồi đòi chia tài sản thì có!”, bà cụ đập gậy thật mạnh xuống đất, phát ra những âm thanh khó chịu.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng nữa, bọn họ biết bà cụ đang rất tức giận.

Nhưng tức giận thì làm được gì chứ? Bọn họ là con cháu nhà họ Lý, có quyền chất vấn với người thừa kế cổ phần.

Bà cụ dù có quyền lực cỡ nào thì cũng không thể ép người ta đồng ý trong chuyện này được.

Phải biết rằng, mặc dù nhà họ Lý là xí nghiệp kiểu gia tộc nhưng có một phần đã bị công ty hóa, nhất là cổ phần.

Chi chính nắm giữ gần 30% cổ phần, là cổ đông lớn nhất của nhà họ Lý. Nhưng chi phụ và cổ đông khác cộng lại thì cũng chiếm hơn 40%.

Muốn thừa kế cổ phần thì phải thông qua sự đồng ý của tất cả hội đồng quản trị, mà chi phụ chiếm nhiều cổ phần hơn nên hoàn toàn có thể ngăn cản chuyện này xảy ra một cách hợp pháp.

Nếu không, việc gì Lý Thắng Bân phải lôi Hoắc Khải về chứ. Bà cụ nói một lời, giao quyền thừa kế cho ai đó trong chi chính là được rồi.

Mỗi một việc trong gia tộc lớn, nhìn thì có vẻ dễ đấy nhưng sẽ có vô số thứ phiền phức tìm đến.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của đám người, bà cụ tỏ ra không vui: “Nếu các anh chị đều không đồng ý cho thằng Phong thừa kế cổ phần thì chức vụ giám đốc phòng quản trị chiến lược sẽ là của nó. Sau này, nó muốn làm gì thì tất cả đều phải nghe theo. Ai không muốn làm hả, cứ thử xem!”