Chuyện thu mua công ty là sự thật sao?Ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu của Cơ XươngMinh, nhưng hắn ta ngay lập tức phủ nhận khả năngnày.Chuyện này hẳn chỉ là tin tức giảiCơ Xương Minh không hề nhận ra, ban đầu hắn tachắc chắn chuyện này là tin tức giả, đến bây giờ hắnta lại muốn chuyện này chỉ là tin tức giả, nên nhậnđịnh của hắn ta rốt cuộc cũng đã bị dao động ít nhiều.Thời gian trôi qua thật nhanh, hai ngày sau, sángsớm chủ nhật Đường Đường đã hào hứng kéo NinhThần thức dậy. Ninh Thần vì tối hôm qua phảilivestream bán hàng đến tối muộn nên thức dậy màvẫn cảm thấy rất uể oải.Bởi vì biết hôm nay là ngày cả gia đình về thămông bà ngoại nên Đường Đường đã cảm thấy hàohứng suốt từ ngày thứ hai đầu tuần.Cuối cùng cũng chờ được đến ngày chủ nhật, côbé không hề muốn phải chậm trễ thêm một giây phútnào.Chương 44: Về thăm nhà“Em mệt lắm phải không? Em cứ ngủ thêm mộtchút, để anh đưa con bé đi rửa mặt”. Hoắc Khải âncần nói.“Không cần đâu, anh cũng đâu có nhàn rỗi”, NinhThần lắc đầu, vỗ vỗ mặt để bản thân tỉnh táo hơn.Bây giờ công việc kinh doanh trên Taobao đều làdo một tay cô ấy sắp xếp. Cô ấy phải cập nhật hàngtồn kho trong ngày, trả lời tin nhắn của khách hàng vàlivestream bán hàng trong bốn giờ đồng hồ liên tục,từ bảy giờ đến mười giờ đêm.Cộng thêm việc phải đôn đốc Đường Đường họctập, Ninh Thần dường như không còn thời gian nghỉngơi. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô ấy nhấtthời vẫn chưa thể thích ứng được với cường độ làmviệc dày đặc như thế này.May mà mấy ngày nay Hoắc Khải không đi làm, ởnhà đã giúp đỡ được cho cô rất nhiều, nếu không thìsợ là cô đã bất tỉnh từ lâu rồi.Ban đầu, Ninh Thần cũng rất nghi ngờ, không biếttại sao chồng của cô lại không đi làm. Nhưng CơHương Ngưng đã chủ động gọi điện thoại đến để giảithích, nói rằng cô ấy và Hoắc Khải đang phối hợp vớinhau cùng diễn một màn kịch. Việc mà anh ấy cầnlàm chính là yên ổn ở nhà, không cần đi đâu hết.Chương 44: Về thăm nhàLời của Hoắc Khải thì Ninh Thần có thể không tin,nhưng Cơ Hương Ngưng đã nói vậy thì cô ấy cũng cóthể yên tâm tin tưởng.Hai người bọn họ rốt cuộc là muốn diễn kịch gì, côấy cũng không quá bận tâm.Đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm xong, sau khi dọndẹp, Hoắc Khải liền thay lên người một bộ trang phụcgọn gàng.Bộ trang phục này có kiểu dáng rất đơn giản,trông na ná giống như đồng phục thể dục ngày trước,là do Ninh Thần bảo anh mua.Lần này về thăm nhà, cho dù kết quả có ra sao thìcũng phải trông có sức sống một chút trước đã.Hoắc Khải không phản đối, có câu người đẹp vìlụa, mặc đẹp một chút cũng không có gì sai.Ngay cả Đường Đường cũng đặc biệt thay mộtchiếc váy mới, không ngừng hỏi bố mẹ rằng trôngmình có đẹp hay không.“Đương nhiên là rất đẹp rồi, đúng là một đại mỹnhân!” Hoắc Khải mỉm cười khen ngợi cô bé.Đường Đường cũng mỉm cười, vòng tay ôm lấyanh. Tuy rằng cô bé mới có bảy tuổi nhưng đã caođến một mét ba mươi, từng đường nét trên khuôn mặtđều sác sảo, hoàn toàn thừa hưởng được nét đẹp củaChương 44: Về thăm nhàNinh Thần, là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng nước.Mang theo bánh trung thu cho bố mẹ, cùng vớicua mà hôm qua Hoắc Khải mua ở chợ hải sản, cả giađình bắt taxi về nhà bố mẹ của Ninh Thần.Hai mươi phút sau, taxi đã đến gần cửa hàng tráicây của bố mẹ Ninh Thần.Sau khi xuống xe, nhìn về phía cửa hàng trái câycách đó không xa, Ninh Thần liền có cảm giác hoàiniệm.Suốt mấy năm không về thăm nhà, bây giờ nhìn lạicảnh vật quen thuộc ngay trước mắt, Ninh Thần lạicảm thấy có chút không chân thật.Tự nhiên cô lại cảm thấy như mình không có đủkhông khí để hít thở vậy.Lúc này, có một người phụ nữ đi đổ rác bên lềđường nhìn thấy cô ấy, chớp mắt nhìn cho kỹ rồi lạingạc nhiên nói: “Ô, phải Ninh Thần đó không? Đã baonhiêu năm không gặp rồi”.“Dạ, chào dì Tiêu” Ninh Thần quay sang ngườiphụ nữ kia chào hỏi.“Tốt lắm tốt lắm, con bé này, nhiều năm rồi khônggặp mà vẫn xinh đẹp như vậy” dì Tiêu nói xong, nhìnthấy Hoắc Khải đang cầm theo quà đứng bên cạnhNinh Thần thì liền cười hỏi: “Gì đây, đến tặng quà choChương 44: Về thăm nhàbố mẹ sao? Vậy mấy đứa mau về nhà đi, rảnh rỗi nhớqua nhà dì chơi đó”.“Dạ, cảm ơn dì Tiêu”. Ninh Thần lễ phép đáp.Sau khi dì Tiêu rời đi, Ninh Thần hít một hơi thậtsâu rồi quay sang nói với Hoắc Khải: “Chúng ta đithôi”.Có thể thấy Ninh Thần đang khá là lo lắng, trongkhi Hoắc Khải thì vẫn rất bình tĩnh.Mọi thứ ở đây có thể đầu từng không chào đón LýPhong, nhưng đối với Hoắc Khải, đây là lần đầu tiênanh đặt chân đến nơi này.Tính cách của Hoắc Khải lại không giống như LýPhong nhát gan kia. Sự tự tin của anh đủ để anh cóthể bình tĩnh đối mặt với bất cứ điều gì xảy đến.Khi cả gia đình đi đến trước cửa hàng trái cây, dìTiêu đang đứng trước cửa hàng chào hỏi Đặng TuấnMai.Với đôi mắt nhanh nhạy, Đường Đường nhanhchóng nhìn thấy bà ngoại đứng bên trong, nên lập tứcvui mừng gọi to: “Bà ngoại ơi!”“Cháu gái bảo bối của bà đến rồi kia, mau ra đóndi, tôi về nhà đây”, dì Tiêu mỉm cười nói rồi rời đi.Đặng Tuấn Mai bước ra ngoài cửa hàng, nhìn thấyNinh Thần thì lập tức muốn bước tới, nhưng vừa nhìnChương 44: Về thăm nhàthấy Hoắc Khải thì bà lại bất giác dừng chân.Đối với người con rể này, Đặng Tuấn Mai cảm thấyvô cùng không hài lòng. Mặc dù mấy ngày nay NinhNgọc Lâm đã ra sức nói tốt cho cậu ta, nhưng cảĐặng Tuấn Mai và Ninh Quốc Năng đều không hề có ýđịnh thay đổi suy nghĩ của mình.Đường Đường chẳng để tâm đến mấy chuyện này,vui vẻ chạy đến ôm lấy bà ngoại của mình: “Bà ngoạiơi, cháu nhớ bà lắm!”Nghe giọng nói vừa đáng yêu vừa ấm áp của cháugái, Đặng Tuấn Mai cảm thấy có chút không dễ chịu,vội vàng ôm lấy cháu gái vào lòng mà nói: “Bà ngoạicũng nhớ cháu”.Đường Đường vừa cười vừa nói: “Hôm nay có bốmẹ đi cùng cháu, bố còn mua cho mọi người con cuasiêu to nữa đó bà!”Cô bé rất hiểu chuyện, biết mối quan hệ giữa ôngbà và bố của mình không được tốt nên luôn cố gắnglàm không khí giữa mọi người trở nên dễ chịu hơn.Đặng Tuấn Mai liếc nhìn Hoắc Khải, lạnh nhạt nói:“Tôi không tốt số như vậy, ăn không nổi mấy thứ đắttiền này đâu”.Cùng lúc đó, Ninh Ngọc Lâm và Ninh Quốc Năngcũng bước từ trong cửa hàng trái cây ra ngoài.Chương 44: Về thăm nhàCửa hàng ngày xưa đã được tu sửa lại, trở nênrộng hơn, nối liền với căn nhà bên trong. Nhưng hai vợchồng già lại nghĩ mình không cần nhiều diện tích đểở đến như vậy, lại muốn kiếm thêm tiền, nên dùngtầng hai của cửa hàng trái cây làm phòng ngủ, còncăn nhà ngăn ra để cho thuê dài hạn.Hai người vừa nấy đang ăn sáng ở bên trong, nghethấy tiếng của Đường Đường nên mới ra đây.Nhìn thấy con gái mình, Ninh Quốc Năng cùngĐặng Tuấn Mai dường như muốn nói rất nhiều điều,nhưng nhìn thấy Hoắc Khải, cả hai người lại im lặng,sắc mặt phút chốc liền trở nên lạnh lùng.Nhìn thấy sắc mặt của người lớn như vậy, NinhThần cảm thấy rất buồn bực, cũng chẳng biết phải nóigì, chỉ có thể kêu lên: “Bố, mẹ”.Ninh Ngọc Lâm là một người khéo léo, thấy vậy thìlập tức nói: “Chị về rồi thì mau vào nhà đi, nhanh cáichân lên. Chị còn chưa ăn sáng sao? Ở đây có sữađậu nành và giò cháo quẩy vừa mua ở nhà ôngVương, món mà chị thích nhất đấy!”Nói xong thì Ninh Ngọc Lâm cũng bước đến, kéoNinh Thần và Hoắc Khải vào bên trong.Ninh Quốc Năng mở to mắt nhìn chằm chằm contrai mình mà mắng: “Ở đâu ra mà nói nhăng nói cuộiChương 44: Về thăm nhàvậy, muốn ăn thì tự mình biến vào trong nhà mà ăn!”Ninh Ngọc Lâm cảm thấy hơi xấu hổ nên dừng lạinói: “Bố à, chị lâu lắm mới về nhà thăm bố mẹ, giữ chocon chút mặt mũi đi!”“Thế nào là mặt mũi? Anh vẫn còn mặt mũi sao?”Ninh Quốc Năng càng nói lại càng bực mình, sau đólại nhìn sang Ninh Thần mà nói tiếp: “Cô là con gáicủa tôi, trước đây là như vậy, sau này cũng là như vậy.Chỉ cần tôi còn sống thì cái nhà này còn rộng cửa chocô trở về đây. Nhưng cô muốn về thì về, riêng cáithằng này thì phải lập tức cút xéo khỏi mắt của tôi!”Ninh Quốc Năng không nói đến tên, nhưng mọingười đều biết ông đang nói đến ai.Trong lòng Ninh Thần cảm thấy vô cùng buồn bã,khẽ cúi đầu nói với bố mình: “Bố… Lý Phong… anh ấythật sự đã thay đổi rất nhiều”.“Cô đừng có đứng đó mà lừa gạt tôi, cái thằng nàymà có thể thay đổi sao? Chó không cai được mùiphân! Nó là cái loại người gì thì chính cô biết rõ, tôicũng biết rõ!” Ninh Quốc Năng phùng mang trợn mắt,lại hướng về phía của Hoắc Khải mà mắng: “Còn anh,con gái tôi tính tình hiền lành, hay mềm lòng thì khôngnói, anh là một thằng đàn ông, suốt ngày phải núp sauváy của phụ nữ, anh không cảm thấy mất mặt haysao? Bây giờ mày anh biến đi cho khuất mắt tôi,Chương 44: Về thăm nhànếu không đừng có trách tôi dùng cán chổi đuổi anhra ngoài!”“Bố!” Ninh Ngọc Lâm la lên.“Anh im miệng cho tôi! Cút vào trong nhà đi!” NinhQuốc Năng lớn tiếng mắng.Ninh Ngọc Lâm dường như còn muốn nói điều gìđó, nhưng Hoắc Khải đã kéo tay của cậu ta ra.Đưa những thứ đang cầm trong tay cho Ninh NgọcLâm, Hoắc Khải mỉm cười nói: “Cậu mang những thứnày vào nhà trước đi”.Ninh Ngọc Lâm nhìn bánh trung thu và cua trêntay, sau đó lại nhìn Hoắc Khải và Ninh Quốc Năng.Cuối cùng, cậu ta thì thầm với Hoắc Khải: “Tính củabố em là như vậy, ông ấy nổi giận lên lúc nào cũng rấtđáng sợ. Anh ráng chịu đựng ông ấy một chút”.“Yên tâm” Hoắc Khải mỉm cười nói với cậu ta.Ninh Ngọc Lâm bây giờ rất tin tưởng vào HoắcKhải nên cũng không nói nhiều, liền xách đồ đi vàotrong nhà.Vừa đi tới cửa, cậu ta bị Ninh Quốc Năng ngăn lại:“Ai kêu anh lấy đồ của anh ta, vứt ra ngoài!”Lúc này, Hoắc Khải mới lên tiếng: “Con biết bố tứcgiận con, nhưng bánh trung thu này là do Ninh Thầnchính tay lựa chọn rất lâu, rất kĩ càng. Cô ấy luônChương 44: Về thăm nhàmiệng nhắc nhở rằng bố mẹ đã lớn tuổi nên không thểăn nhiều đường, lại kén ăn, cho nên tìm mãi mới tìmthấy được một chỗ bán bánh trung thu không quángọt lại có hương vị thơm ngon mua về làm quà chobố mẹ. Bây giờ bố mang nó vứt ra ngoài, không phảilà đang vứt quà của con đi mà là vứt chính tấm lòngcủa Ninh Thần đi”.Ninh Quốc Năng vốn là đang muốn giật lấy đồ từtrên tay của con trai mà vứt ra ngoài, nhưng ngheHoắc Khải nói xong mấy lời này, động tác lại có phầnchậm lại rồi ngừng hẳn.Cùng lúc đó, Đường Đường cũng thuận nước đẩythuyền: “Đúng vậy đó ông ngoại, mẹ đã đi tìm bánhnày thật lâu thật lâu mới mua được, còn nói là ông bànhất định sẽ rất thích, cho nên dù con có muốn ăn thửthì mẹ cũng không nỡ cho!”Ninh Quốc Năng không tin những gì Hoắc Khảinói, nhưng ông tin những lời mà cháu gái mình vừanói.