Vẻ chân thành đột nhiên xuất hiện của anh khiến ĐặngTuấn Mai không thể nào trách mắng tiếp được nữa, thậm chí trong lòng người mẹ vợ này còn thấy kinh ngạc.Bởi vì tính cách của Lý Phong trước nay rất kiêu ngạo,tuy anh nói như rồng leo làm như mèo mửa, tự phụ màkhông có căn cứ thực tế này, nhưng anh chưa từng đứngyên mặc cho người ta quát mắng như vậy.Cho dù là Đặng Tuấn Mai và Ninh Quốc Năng, nămxưa chỉ vì nói vài câu mà anh chàng này bực mình quayđầu bỏ đi luôn, khiến tình huống lúc ấy vô cùng lúng túng.Anh thiếu tôn trọng người lớn như thế, chẳng thểtrách Ninh Quốc Năng không giữ thể diện cho anh.Bây giờ, Hoắc Khải có chừng có mực, biểu hiện gầnnhư hoàn toàn khác biệt với Lý Phong, Đặng Tuấn Mainhất thời không biết nói gì hơn.Tính tình Ninh Quốc Năng khá thẳng thắn, suy nghĩcũng ít hơn, ông hừ một tiếng: “Nói thì ra vẻ lắm, tiếc rằngtoàn làm việc không ra dáng con người!”“Ôi, ai làm việc không ra dáng con người thế, sao tôivừa tới đã mắng người ta rồi!”, một âm thanh vang lênngoài cửa.Ninh Quốc Năng nhìn ra, thấy Cố Hải Dương đangxách một giỏ chuối với thanh long, mặt mũi ông sa sầmxuống: “Ông tới đây làm gì?”“Còn làm gì nữa, tặng đồ ăn cho cháu gái tôi chứ gì.17:31 „1l 4G 8 ›‹ Chương 48: Ba tấn hoa quảMấy thứ đồ trong cửa hàng của ông có ăn nổi không,chua loét loèn loẹt“ Cố Hải Dương nói rồi nhét giỏ hoaquả trong tay cho Ninh Thần, cười khà khà bảo: “Mấy nămkhông gặp, chú cũng không có cái gì tặng được. Cháucầm ít hoa quả mà ăn, không đủ thì qua chỗ chú lấythêm”.Ninh Thần cảm thấy khá lúng túng, nhận cũng khôngđược mà không nhận cũng không xong.Mặt mũi Ninh Quốc Năng đen thui như đáy nồi. Ôngmở cửa hàng hoa quả mà Cố Hải Dương chạy tới tặng hoaquả cho Ninh Thần, chẳng khác nào vả vào mặt ông?Nhưng chuyện này mà tha thứ được thì còn chuyện gìkhông thể tha thứ nữa, Ninh Quốc Năng võ vào tay ghếsofa, đứng bật dậy, chỉ vào mặt Cố Hải Dương: “Lão giàhọ Cố kia, sáng sớm ra ông muốn làm tôi bực mình thêmđúng không?”“Nói năng kiểu gì vậy, sao tôi lại làm ông bực mìnhchứ?” Cố Hải Dương bĩu môi: “Tôi nói sai gì đâu nào. Hoaquả trong cửa hàng của ông về cơ bản là chua loét, khôngthể ăn nổi. Ban nãy còn có mấy người khách hàng cũ củaông chạy tới mua hoa quả, nói là quýt nhà ông chua quákhông ăn nổi, chuối cũng cứng như đá, vừa nhìn đã biếtchín ép, ăn còn chát. Ông Ninh à, tuy chúng ta lớn tuổirồi, nhưng cũng phải bắt kịp thời đại. Thời buổi nào rồi màcòn không chịu ra ngoài học hỏi, sớm muộn gì cũng thua17:32 „1Í 4G M ›‹ Chương 48: Ba tấn hoa quảthiệt thôi”.Người có mắt đều nhìn ra được, Cố Hải Dương đangkhoe khoang công việc làm ăn của cửa hàng ông ta.Mười mấy năm trước, cửa hàng của Ninh Quốc Năngbuôn bán phát đạt, con gái cũng xinh xắn, đắc chí thôi rồi.Bây giờ con gái lấy nhầm chồng, công việc buôn bánhoa quả cũng sắp lụi, Cố Hải Dương mãi mới kiếm đượccơ hội chiếm thế thượng phong, đâu thể bỏ qua được.Cứ vài ba ngày lại chạy sang bên này, dáng vẻ vênhváo của ông ta không thể nào rõ ràng hơn được nữa.“Ông!”, Ninh Quốc Năng tức không chịu nổi, đã địnhvung nắm đấm rồi, may mà Ninh Ngọc Lâm ngăn cản kịpthời.Tuy rằng hành vi của Cố Hải Dương rất giống tiểunhân đắc chí, nhưng họ là hàng xóm bao nhiêu năm rồi, ravào giáp mặt nhau, không thể nào động tay động chân chỉVì chuyện nhỏ nhặt như vậy.“Chú Cố, chú bớt nói vài câu đi ạ. Bố cháu không khỏeđâu, chú làm ông ấy tức quá có chuyện gì thì sao!” NinhNgọc Lâm nói.“Chuyện này cháu phải nhìn cho rõ nhé, chú có lòngquan tâm ông ấy thôi, muốn giúp ông ấy tìm đường ra,sao lại tức chú chứ”, Cố Hải Dương nói rồi nhìn sang NinhThần, biểu cảm vẫn khá đắc ý: “Cháu gái à, cháu phảikhuyên ông bố cứng đầu của cháu đi. Rõ ràng hoa quả ở17:32 „1l 4G 8 ›‹ Chương 48: Ba tấn hoa quảtỉnh khác ngon hơn, cũng chỉ tôn thêm ít tiên vận chuyển,sao không chịu đi xem xét thử chứ. Nếu sợ bị lừa thì đicùng chú đây này, có chú đảm bảo cho”.“Ông đảm bảo cái con khi! Thời tôi mới buôn hoa quả,ông còn chẳng có cháo mà húp, còn vênh cái mặt lên bảotôi đi theo ông? Cứ nằm mơ tiếp đi! Dù Ninh Quốc Năngnày có chết đói cũng không bao giờ nhập hàng cùng chỗvới ông!”, Ninh Quốc Năng quát ầm lên.“Coi coi cái tính ông kia…“ Cố Hải Dương tỏ ra bất đắcdĩ, lắc lắc đầu: “Được thôi, vậy tôi cũng không nói nhiềunữa. Bây giờ trong cửa hàng vẫn còn khá nhiều khách, tôiphải về đây. Cháu gái, ăn nhiều hoa quả vào nhé, chỗ chúnhiều lắm, muốn ăn cứ qua lúc nào cũng được”.Ninh Thần không biết nên trả lời ông ta thế nào, nênnói “được” hay “không được” đây?Dù sao trả lời kiểu gì cũng đắc tội người ta…Ngay khi Cố Hải Dương quay người định đi ra khỏi cửahàng thì một chiếc xe chở hàng cỡ vừa chầm chậm trờtới.Cửa kính xe hạ xuống, một người đàn ông khoảng bamươi tuổi trông rất nho nhã thò đầu ra hỏi Hoắc Khảiđang đứng trước cửa: “Xin hỏi anh có biết anh Lý Phongkhông ạ?”“Chính là tôi!“ Hoắc Khải trả lời.Liếc mắt nhìn dòng chữ in trên thùng xe là Hoắc Khải17:32 „1l 4G 8 ›‹ Chương 48: Ba tấn hoa quảbiết ngay lai lịch cúa đồi phương.Chữ “cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn” vừa to vừa rõ thếkia.Anh nhìn thấy, Cố Hải Dương nhìn thấy, Ninh QuốcNăng và những người khác ở trong nhà cũng nhìn thấy.Thấy chiếc xe của cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn đỗ ởđây, Cố Hải Dương thoáng kinh ngạc: “Đây không phải xebảo quản đông lạnh của Hoằng Viễn à? Sao lại tới đây?”Với tư cách là “đầu tàu” hoa quả của tỉnh, tất cả cửahàng hoa quả đứng tên Hạ Hoằng Viễn đều sử dụng xebảo quản đông lạnh để đảm bảo hoa quả luôn tươi ngonnhất từ lúc hái xuống tới khi được khách mua về.Cách vận chuyển này đòi hỏi chỉ phí đầu tư khá cao,các cửa hàng hoa quả bình thường không thể dùng được.Cũng chỉ có doanh nghiệp đầu tàu như vậy mới đảm bảomọi chỉ tiết luôn hoàn hảo.Nghe thấy câu hỏi của Cố Hải Dương, Hoắc Khải mỉmcười: “Chất lượng hoa quả trong nhà không ổn lắm, cháunhờ cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn chuyển tới một ít đểthay thế”.Cố Hải Dương nghe xong mà sững sờ, nhờ cửa hànghoa quả Hoằng Viễn chuyển hàng tới thay thế?Thật hay đùa vậy?Ông ta biết Lý Phong, biết anh ta là cậu con rể vôdung nhà ho Ninh, cũng là chuyên cười của hàng xóm17:32 „1l 4G 8 ›‹ Chương 48: Ba tấn hoa quảláng giềng.Một người như thế mà gọi được cả xe đông lạnh củacửa hàng hoa quả Hoằng Viễn tới đưa hàng?Tuy ban đầu khá kinh ngạc, nhưng sau cùng Cố HảiDương cũng hiểu ra.Đang định bán hàng lỗ vốn để lấy tiếng tăm à?Cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn không bán sỉ, nếu lấyhàng từ chỗ họ, vậy là mua lại với giá bán lẻ rồi.Cố Hải Dương quay đầu liếc nhìn Ninh Quốc Năng rồicười khà khà: “Ông Ninh, ông đúng là chịu chỉ thật đấy!”Ý tứ trong câu nói của ông ta, Ninh Quốc Năng hiểuđược chứ, ông ta đang nói ông lấy lỗ làm lãi, bỏ tiền ramua tiếng tăm chứ chẳng lệch đi đâu được, sau cùng chỉkhiến người ta chê cười.Một cửa hàng hoa quả bé tí xíu mà lấy danh tiếng củaHoằng Viễn để đảm bảo cho mình, có đỡ nổi khoản lỗ nàykhông?Đúng lúc này, bốn anh chàng chạy việc từ trên xenhảy xuống. Người ban nãy hỏi chuyện Hoắc Khải lấy ramột phiếu nhập hàng, cung kính nói với anh: “Chào anhLý, tôi là cửa hàng trưởng Hà Minh Lượng, đến từ cửahàng hoa quả Hoằng Viễn. Đây là danh sách hoa quả đưatới chỗ anh, bên trên đã liệt kê chỉ tiết chủng loại và giácả. Mời anh xác nhận lại, nếu không có vấn đề gì thìchúng tôi bắt đầu dỡ hàng”.17:32 „1Ï 4G 8 ›‹ Chương 48: Ba tấn hoa quảCố Hải Dương ở bên cạnh cũng sửng sốt, cửa hàngtrưởng của cửa hàng hoa quả Hoằng Viễn.Đừng chỉ nhìn vào anh ta là một cửa hàng trưởng, cònphải xem cửa hàng của anh ta thế nào.Cửa hàng trưởng trong chuỗi cửa hàng này cũng kháhơn hộ kinh doanh nhỏ lẻ như Cố Hải Dương rất nhiều.Cửa hàng trưởng đích thân đưa hàng tới? Có nhấtthiết phải làm vậy không?Hoắc Khải không nghĩ nhiều như ông ta, lướt mắt nhìnđại khái phiếu nhập hàng, số lượng khá nhiều, giá cả cũngưu đãi, bèn gật đầu luôn: “Không có vấn đề gì, bắt đầu dỡhàng đi!”Nói xong, Hoắc Khải quay đầu nói với Đặng Tuấn Mai:“Mẹ ơi, lần này họ đưa tới khá nhiều hàng, mẹ xem xemnên thay luôn hàng trên giá, hay cứ chuyển vào trongtrước rồi thay dần dần?”Đặng Tuấn Mai vẫn chưa hiểu rõ tình hình. Bà vốntưởng Hoắc Khải chỉ nhờ người ta đưa tới vài ba ki-lô-gamđể ứng cứu thôi, ai ngờ được, cả một xe bảo quản đônglạnh lái tới đây luôn.Một chiếc xe to như thế này không thể nào chỉ vậnchuyển vài ba cân hoa quả, chí ít cũng phải cả trăm ki-lô-gam!Đặng Tuấn Mai không nghĩ đến vậy mấy trăm ki-lô-gam này có đủ dùng hay không, mà đang nghĩ xem17:32 „1l 4G 8 ›‹ Chương 48: Ba tấn hoa quảchuyến này sẽ lỗ bao nhiêu tiền?Ninh Quốc Năng bước thẳng tới chỗ anh, mặt mũi xámxịt, lên giọng quở trách Hoắc Khải: “Rốt cuộc cậu đã gọibao nhiêu hoa quả? Đầu óc có bị úng nước không hả!”Dăm ba cân hoặc cùng lắm tầm trăm cân hoa quả, nhàhọ Ninh vẫn chịu lỗ được. Giống như những gì Cố HảiDương nghĩ, họ mua vào với giá bán lẻ, coi như mua chocon gái mình thôi.Nhưng nếu nhiều quá, làm sao họ nỡ chịu lỗ như vậy?Hoắc Khải liếc nhìn phiếu nhập hàng trên tay rồi đáp:“Chắc khoảng ba tấn ạ!”Ninh Quốc Năng nghe xong mà hai mắt thẳng đơ, ôngôm ngực, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.Ba, ba tấn?Nếu tính giá bán lẻ của cửa hàng hoa quả Hoằng Viễnthông thường cao hơn cửa hàng khác khoảng 20% thìnăm mươi ki-lô-gam hoa quả với đủ chủng loại có giá caohơn khoảng hai trăm tới ba trăm tệ.Nếu chỉ lỗ ba trăm tệ, Ninh Quốc Năng cũng không đểtâm lắm, đi ăn một bữa ở nhà hàng cũng phải mất chừngnày tiền.Nhưng ba tấn, vậy là sẽ lỗ gần hai mươi ngàn tệ!Lúc kinh doanh khá khẩm nhất, cửa hàng của ôngcũng chỉ kiếm được từng ấy trong một tháng, bây giờ một ngày lỗ từng ấy, Ninh Quốc Năng suýt nữa chết ngất luôn.