Chế Tạo Hào Môn

Chương 667: Nhung nhớ



Công nghệ tái sinh tiến triển rất chậm, kế hoạch tạo thần thì càng không có gì để nói.

Đội ngũ y học và đội ngũ VR đều đưa rất nhiều chuyên gia và học giả đến nhà máy sương mù để giúp đỡ.

Nhưng mãi cho đến giờ, mặc dù đã dò được một vài sự dao động khác thường, nhưng nó không thực tế. Nếu không thể bắt lại hoàn toàn thì không thể nào nghiên cứu tiếp được.

Hơn nữa, trong quá trình dò, đội ngũ nghiên cứu phát hiện loại năng lượng này có bước sóng và tần số cố định, nhưng lại có tính chỉnh sóng mà khoa học hiện đại không thể lí giải nổi.

Nói đơn giản thì nó là một thể mâu thuẫn. Theo như kiến thức vật lý hiện tại, cho dù có bắt được thì cũng không biết phải dùng loại máy móc gì để giữ nó lại.

Nó giống như dòng điện vậy, cả thế giới đều biết sự tồn tại của điện, thậm chí nhiều người còn dùng một vài đồ dùng hàng ngày để phát điện. Nhưng lại rất ít người biết cách bảo tồn điện.

Trước khi người ta phát minh ra bình ắc quy thì điện đều được sử dụng rất lãng phí.

Mà loại năng lực bất thường này không phải điện, sẽ không bị lãng phí mà chỉ bay hơi đi.

Không có máy trữ hợp lí thì có tìm thấy cũng không giữ lại được.

Cho nên, kế hoạch tạo thần đã bị khựng lại ngay từ bước đầu tiên. Nếu muốn có kết quả tốt thì e là còn khó hơn cả công nghệ tái sinh.

Đây cũng là lí do vì sao mà mặc dù Hi Vọng Mới có tiềm lực số một thế giới, nhưng Hoắc Khải lại chỉ đánh giá nó có 30% tỉ lệ thắng.

Vẫn là câu nói cũ, tiềm lực không thay thế cho tất cả. Khi chưa thực sự trưởng thành thì người khác vẫn có cách để đánh chết bạn.

Tư bản nước ngoài có sức mạnh rất lớn, sự đáng sợ của họ còn ghê gớm hơn thế lực ngầm rất nhiều lần.

Nếu nói thế lực ngầm là một con cá nheo, thì tư bản nước ngoài lại là con khủng long bạo chúa đã từng tồn tại trên Trái Đất.

Còn Hi Vọng Mới thì miễn cưỡng chỉ được coi là một con chó ngao Tây Tạng chưa trưởng thành mà thôi.

Cơ Hương Ngưng thở dài: “Đến anh còn nói vậy thì tôi cũng chẳng bàn thêm gì nữa. Dù sao thì anh cũng tự biết nên chú ý cái gì rồi. Năng lực giúp đỡ của tôi có hạn, thị trường nước ngoài của nhà họ Cơ vẫn chưa có nền tảng vững chắc, công ty chi nhánh nước ngoài kia mới chỉ đang trong giai đoạn thành lập, chưa biết đến lúc nào mới giúp được anh”.

Công ty chi nhánh ở nước ngoài của nhà họ Cơ đã lập từ mấy năm trước, cũng là do Hoắc Khải đề nghị.

Nhưng Cơ Hương Ngưng vốn không quen thuộc với thị trường nước ngoài, phương thức kinh doanh mà cô ấy quen thuộc thì lại không ứng dụng được ở nước ngoài. Cho nên, mấy năm nay, công ty chi nhánh nước ngoài phát triển rất chậm.

Hoắc Khải cũng vì nhiều việc cá nhân nên không thể quan tâm đến nhà họ Cơ, thời gian liên lạc cũng ít đi.

Hoắc Khải mỉm cười nói: “Cô không cần làm gì cả, đám tư bản đó đều là “gừng già” trong ngành tài chính rồi, có khi còn bị cắn nuốt đến cục xương cũng chẳng còn ấy chứ. Các cô vẫn nên làm tốt việc của mình thôi. Còn bên tôi, thật ra các cô có thể chủ động nhắc nhở có người đang muốn ra tay với Hi Vọng Mới như vậy thì đã là sự giúp đỡ rất lớn rồi”.

Đây cũng chỉ là một lời khen sáo rỗng mà thôi. Hệ thống của Hi Vọng Mới là do Hoắc Khải trải qua biết bao khó khăn mới thành lập được.

Chỉ cần hệ thống không tan rã thì chẳng có gì phải lo.

Cho nên tư bản nước ngoài cũng nhìn ra điểm này, nên mới thử dùng sức mạnh tư bản để làm mục ruỗng hệ thống này.

Cho dù Hoắc Khải đã sớm dự liệu những điều này, nhưng có người nhắc nhở thì vẫn giúp anh có nhiều thời gian chuẩn bị hơn.

Loại đối đầu nhau kiểu này thì thời gian là vô cùng quý giá, có lúc muộn một ngày hay sớm một ngày cũng khiến kết quả hoàn toàn trái ngược.

“Ừ, dù sao anh cũng giỏi, chắc chuyện này cũng không là gì với anh đâu”, Cơ Hương Ngưng cố tỏ ra nhẹ nhõm.

Xét cho công bằng, Hi Vọng Mới đã trải qua rất nhiều nguy cơ, sức mạnh của hai bên cũng tương đương nhau, nhất là lần đối mặt với nhà họ Hoắc, tỉ lệ thắng của Hi Vọng Mới còn chưa được một nửa.

Nhưng Hoắc Khải lại xoay chuyển tình thế một cách bất ngờ.

Đến kỳ tích như thế mà anh còn tạo ra được thì đối đầu với tư bản nước ngoài có là gì.

30% tỉ lệ thắng đã là một mở đầu rất tốt rồi.

“Không còn gì nữa thì tôi đi đây”, Hoắc Khải lên tiếng.

Cơ Hương Ngưng nghe vậy thì lòng buồn bã vô cùng.

Cô ấy gọi Hoắc Khải đến đây không chỉ là nói đến chuyện bị mời thu mua, mà còn là muốn gặp người đàn ông này.

Sự nghiệp của hai người càng phát triển thì mỗi ngày càng bận rộn hơn, cơ hội gặp mặt ít đến đáng thương.

Nhưng càng ít gặp thì Cơ Hương Ngưng lại càng nhớ Hoắc Khải.

Chuyện cô ấy thích Hoắc Khải đã không còn là bí mật gì nữa, rất nhiều người nhà họ Cơ đều biết chuyện này.

Dù Cơ Hương Ngưng không nói thì cô ấy bình thường cũng đâu có qua lại với người đàn ông nào!

Số người theo đuổi Cơ Hương Ngưng chắc phải xếp được một vòng quanh Trái Đất mất, nhưng cô ấy chưa từng đáp lại một ai.

Bạn dám nói sẽ theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng sẽ mắng bạn, đuổi về.

Vì cô ấy không thích người đàn ông đó sao?

Đương nhiên là không, chỉ vì người bạn đời tốt nhất trong lòng cô ấy lại là một người đàn ông có một không hai trên đời.

So sánh với người đó thì người bình thường nào mà lọt nổi vào mắt Cơ Hương Ngưng chứ.

Hoắc Khải nhìn cô ấy, hỏi: “Sao thế, còn việc khác hả?”

“Không lẽ anh đến đây chỉ để nói chuyện công việc với tôi sao?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.

Hoắc Khải sửng sốt, sau đó mới hiểu ra. Anh không ngốc, cũng không phải hòn đá, biết Cơ Hương Ngưng có tình cảm với mình. Cho nên anh mới tìm mọi cách giữ khoảng cách, tránh giao lưu nhiều với cô ấy.

Nếu Cơ Hương Ngưng giống kiểu Phan Tư Mễ thì còn tốt, Hoắc Khải có thể cứng rắn được, nhưng Cơ Hương Ngưng lại luôn hiểu chuyện và nghe lời.

Ngoài tính cách hơi kiêu ngạo ra thì chẳng có gì phải chê.

Xuất thân tốt, thân hình đẹp, vẻ ngoài xinh, có sự nghiệp, năng lực giỏi, không chê vào đâu được.

Thậm chí, cô ấy còn hoàn mỹ hơn cả Ninh Thần, nhất là trong phương diện công việc, cô ấy càng hợp với Hoắc Khải hơn.

Chính vì thế mà anh mới buộc phải duy trì khoảng cách với cô ấy.

Nếu không, Cơ Hương Ngưng mà lại học theo Phan Tư Mễ, lấy cái chết uy hiếp anh thì khó xử lí lắm.

Dù sao mối quan hệ của hai người cũng rất thân thiết, về tình hay lý, về công hay tư thì không thể để cô ấy xảy ra chuyện được.

Hoắc Khải sắp xếp lại lời nói rồi đáp: “Cũng không phải vậy, nếu cô muốn hỏi thăm về tình hình của Ninh Thần hay Đường Đường thì tôi chỉ có thể nói là bọn họ rất khỏe, rảnh rỗi thì hãy tới thăm một chút, Đường Đường nhớ cô lắm”.

“Vậy à? Không nhớ cô Đường kia sao?”, Cơ Hương Ngưng đột nhiên hỏi.

Câu hỏi này khiến Hoắc Khải ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, ý của Cơ Hương Ngưng là Đường Trọng Vi.

Tình cảm mà Đường Trọng Vi biểu hiện ra còn rõ ràng hơn cả Cơ Hương Ngưng. Đường Trọng Vi vốn không phải người giỏi che giấu tâm sự.

Từ lần gặp mặt trước, Cơ Hương Ngưng ít nhiều cũng đã nảy sinh chút địch ý với cô chủ của Quốc tế Đường Thị.

Hoắc Khải là chồng của Ninh Thần, mà Cơ Hương Ngưng lại là bạn thân của Ninh Thần. nếu Đường Trọng Vi thích Hoắc Khải thì tức là phá hoại hạnh phúc gia đình của bạn thân cô ấy, mà cô ấy cũng có tình cảm với Hoắc Khải, nên dù thế nào thì Cơ Hương Ngưng cũng có địch ý với Đường Trọng Vi nhiều hơn người khác.

Cô ấy không dám bất mãn gì với Ninh Thần mà chỉ có thể xả hết lên người Đường Trọng Vi.

Câu hỏi đột ngột này khiến Hoắc Khải lúng túng: “Sao tự nhiên cô lại hỏi đến cô ấy?”

“Tôi có nói là ai đâu mà anh đã biết là cô ấy rồi à, xem ra hai người thân gớm nhỉ”, Cơ Hương Ngưng “hừ” một tiếng: “Tôi biết cô Đường đó xuất thân tốt hơn tôi, học nhiều biết rộng, giỏi cầm kỳ thi họa, rất có tiêu chuẩn của con nhà gia giáo. Nhưng anh đừng quên anh đã là chồng của người khác, có những chuyện gì nên làm và không nên làm thì chắc không cần tôi nhắc đâu nhỉ”.

“Đương nhiên rồi, mà tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu lầm rồi đấy. Tôi và Đường Trọng Vi không giống những gì các cô nghĩ đâu. Chúng tôi là kiểu… Nói sao nhỉ?”, Hoắc Khải một lát rồi nói tiếp: “Là quen biết từ rất lâu, rất thân thuộc, nhưng lại không tiến sâu hơn. Không rõ cô có hiểu không nữa”.

“Tôi hiểu rồi, hai người quen từ rất lâu, rất thân thiết. Anh nghĩ là sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng người ta thì chưa chắc đã nghĩ thế đâu”, Cơ Hương Ngưng không nể tình nói: “Anh mà hiểu phụ nữ thì đã không…”