Cô ấy không nói rõ nửa cuối câu sau, mà Hoắc Khải cũng không tiện hỏi tiếp, chỉ có thể đáp: “Dù sao thì tôi và cô ấy sẽ không thể thành đôi được đâu, cô yên tâm đi”.
“Đây là chuyện của nhà các anh, tôi quan tâm làm gì. Thôi, anh đã muốn đi thì đi đi, ở đây vướng cả mắt”, Cơ Hương Ngưng phất tay, đuổi anh như đuổi ruồi.
Hoắc Khải cười khổ, vừa mới nói là không cho anh đi, giờ lại đuổi người xoen xoét. Cô gái này đúng là khó dò, khó hiểu.
Cơ Hương Ngưng đã nói vậy thì Hoắc Khải cũng đồng ý, đáp: “Vậy tôi về đây, có việc gì thì gọi tôi nhé”.
“Tôi không thèm gọi anh đấy!”, Cơ Hương Ngưng lườm Hoắc Khải.
Hoắc Khải bật cười, rồi rời đi.
Nhìn cánh cửa phòng họp bị đóng kín, Cơ Hương Ngưng tức tối đập bàn: “Đúng là cái đồ đầu gỗ, bảo anh đi mà anh lại đi, sao lúc trước anh không nghe lời như vậy hả!”
Trợ lí đi vào, thấy Cơ Hương Ngưng tức giận thì hỏi: “Chủ tịch sao vậy ạ? Có mâu thuẫn gì với anh Lý ư?”
Tất cả đều biết Cơ Hương Ngưng và Hoắc Khải có quan hệ rất tốt, cho dù có mâu thuẫn nhỏ thì cũng không thành chuyện gì lớn.
Nhưng dù gì người ta cũng là sếp của Hi Vọng Mới, không phải trợ lý cũ như ngày xưa nữa rồi, sao cô ấy có thể nói chuyện không chút kiêng dè như vậy chứ.
“Cô vào đây làm gì? Rảnh quá à?”, Cơ Hương Ngưng lườm hỏi.
Trợ lí sợ hãi, vội vàng đáp: “Người của công ty đầu tư kia lại đến, hỏi chủ tịch đã cân nhắc xong chưa, muốn gặp chủ tịch nói chuyện…”
“Không rảnh! Bảo hắn ta chờ ở đó đi!”, Cơ Hương Ngưng nói.
Trợ lí đáp lại rồi không dám nói gì nữa, vội vàng quay ra khỏi văn phòng.
Nhưng lúc ra ngoài, vẫn nghe thấy tiếng Cơ Hương Ngưng đập bàn.
Cô ta lè lưỡi, thầm nghĩ, bảo sao anh Lý cứ lạnh nhạt với chủ tịch. Cái tính đó thì ai mà chịu nổi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh Lý vừa trẻ vừa có tài, lại mới U30, sự nghiệp thì đỉnh cao, sau này tương lai rộng mở nữa.
Nghĩ rồi cô trợ lí đó cũng thấy si mê luôn.
Mà Hoắc Khải rời khỏi nhà họ Cơ thì cũng quay về trụ sở Hi Vọng Mới.
Anh rất ít khi đến đây, mỗi lần đến thì đều khiến trụ sở như nhộn nhịp như đón Tết.
Dưới ánh mắt tôn sùng cuồng nhiệt của nhóm người, Hoắc Khải đến thẳng phòng làm việc của Ninh Thần.
Ninh Thần và nhóm Giản Tư Tư đang bàn về việc phát triển trong tương lai, tiềm lực của Hi Vọng Mới chủ yếu thể hiện ở ba hạng mục trọng điểm.
Nhưng lợi nhuận thực tế thì lại do nghiệp vụ chính cống hiến.
Ba hạng mục trọng điểm đúng là những cái hố nuốt tiền không đáy, cho dù có bán cổ phiếu và kiếm tiền từ phẫu thuật thì cũng khó mà theo kịp tốc độ tiêu hóa khổng lồ đó.
Lợi nhuận của nghiệp vụ chính phần lớn đều được ném vào ba cái hố không đáy kia.
Điều này khiến trụ sở trong nước chịu áp lực rất lớn. Dựa theo tính toán của nhóm Giản Tư Tư, nếu cứ tiếp tục hao tổn thế này thì số lợi nhuận từ nghiệp vụ chính có lẽ sẽ không bù vào được mất.
Đến khi đó, dòng tiền mà Hi Vọng Mới vốn tự hào sẽ xuất hiện vấn đề.
Một khi dòng tiền gặp vấn đề, công ty lớn cỡ này sẽ phải đối mặt với một kết quả còn tệ hơn cả thế lực ngầm.
Cho dù dòng tiền hiện giờ coi như sung túc, đủ cho một thời gian dài, nhưng nhóm Ninh Thần vẫn cảm thấy rất bất an, mong là có thể kịp thời giải quyết vấn đề này trước khi xảy ra chuyện.
Hiện giờ, ngành kinh doanh chủ chốt của Hi Vọng Mới vẫn là sức khỏe và đồ ăn.
Trong đó sức khỏe bao gồm cả tập thể dục, mà đồ ăn thì có đồ ăn giảm cân, nước uống không có calo, đồ ăn ít calo vân vân.
Mặc dù có lượt mua cực lớn khiến lợi nhuận của nghiệp vụ chính tăng nhanh kinh người, nhưng trước đó Hi Vọng Mới chưa hề chuẩn bị nền tảng để ứng phó trước.
Nói đơn giản là thế này, nhà hàng của bạn có năm đầu bếp, mỗi người chỉ làm được một trăm suất mỗi ngày, nhưng mỗi ngày lại có tận một, hai ngàn người đến, đơn đặt hàng thì dài đến tận năm sau.
Nhìn thì vui đấy, nhưng lại khiến cửa hàng mệt đến chết đi sống lại, không có thời gian nghỉ ngơi.
Hi Vọng Mới hiện giờ đúng là tình trạng đó, quá nhiều đơn hàng, nhân lực làm được lại ít.
Giống như nhà xưởng chip điện, công ty phần mềm thì đều đang phục vụ cho kỹ thuật VR. Đến cung ứng cho nội bộ còn không kịp thì nói gì đến bán ra ngoài.
Tuyển thêm đầu bếp không khó, dù sao Hi Vọng Mới cũng toàn là những nghiệp vụ không cần kỹ thuật quá cao, nhưng chỉ dựa vào những sản phẩm giá thấp lợi nhuận ít đó thì khó mà phát triển được.
Muốn bù tiền vào chỗ thiếu thì phải kiếm khách hàng có đơn giá cao hơn, nghiệp vụ có lợi nhuận cao hơn.
Ninh Thần và mọi người bàn luận rất lâu, tìm ra được mấy phương hướng đại khái và đang thảo luận xem cái nào hợp hơn.
Hoắc Khải nhìn thấy Ninh Hạo Bân trong đám người, hiện giờ anh ta đã trở thành chủ quản phòng nghiệp vụ.
Anh ta có quyền lợi càng lớn thì càng có thêm cơ hội phát huy. Những người dù có thích anh ta hay không thì đều phải thừa nhận anh ta rất giỏi.
Có anh ta ở đây, gần như không có chuyện gì là không giải quyết được.
“Sếp, sao sếp lại đến đây?”, Giản Tư Tư vui vẻ chạy tới đón.
“Đến để làm việc chứ sao”, Hoắc Khải không có thời gian nói nhiều với cô ấy, mà ra lệnh luôn: “Gọi mấy người phụ trách hệ thống bên trong công ty đến đây họp, dù bọn họ đang ở đâu, đều phải có mặt ở đây trong vòng 24 giờ!”
Hoắc Khải im lặng một chút rồi đáp: “Ứng phó với sự xâm nhập của tư bản!”
Giản Tư Tư và những người khác nghe được thì ngây ra, ứng phó với sự xâm nhập của tư bản?
Hai chữ “xâm nhập” đã khiến người ta áp lực vô cùng, chứ chưa nói đến “tư bản” ở trước.
Có thể khiến Hoắc Khải cẩn trọng và gọi tất cả những người phụ trách đến họp như thế thì chắc chắn không phải tư bản bình thường.
Giản Tư Tư ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức gật đầu đáp: “Tôi sẽ liên lạc ngay!”
Hoắc Khải gật đầu, đi đến cạnh Ninh Thần và nói: “Gọi chủ quản các phòng của trụ sở và toàn bộ người phụ trách đến đây, chúng ta họp phạm vi nhỏ trước”.
“Vâng, em sẽ thông báo ngay, nhưng có mấy người công tác ở bên ngoài, chắc cần thời gian quay lại nữa”, Ninh Thần nhắc nhở.
“Không sao, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không đến được thì họp qua video”, Hoắc Khải đáp.
Ninh Thần gật đầu, bấm điện thoại gọi cho người phụ trách từng phòng ban.
Thật ra không cần cô gọi nhiều, phần lớn người phụ trách của trụ sở đều đang ở trong phòng làm việc của cô rồi.
Chỉ có phòng như quan hệ công chúng, kế toán, nhân sự thì mới ở nguyên vị trí thôi.
Biết sếp gọi đến, bọn họ đều có mặt với tốc độ nhanh nhất.
Khoảng 20 phút sau, Hoắc Khải ngồi ở vị trí đầu tiên trong phòng họp, bên trái là Ninh Thần, bên phỉ là Giản Tư Tư, rồi đến tổng thanh tra phòng ban và chủ quản các phòng ban, vân vân.
Camera đối diện quay chính diện Hoắc Khải, trên màn hình là những người đang công tác.
Bọn họ đều chú ý vào điện thoại, sợ sẽ bỏ lỡ câu gì.
Hoắc Khải nhìn một vòng quanh rồi nói: “Tất cả đều không phải người mới, nên tôi không nói nhiều làm gì mà xin phép đi thẳng vào vấn đề luôn. Hiện giờ, chúng ta có thể được coi như là đỉnh cao của chuỗi sinh thái trong nước, không có đối thủ, nhưng trong phạm vi toàn thế giới thì chúng ta chỉ chiếm một ví trí quan trọng mà thôi, chưa thể trở thành số một thế giới được. Theo như tôi biết, hiện giờ có tư bản với quy mô ít dòng tiền nhất là 10 ngàn tỷ đang lăm le tấn công chúng ta. Hệ thống của chúng ta có không ít nơi nhận được lời mời thu mua của họ, mà tất cả đều lợi dụng những công ty đầu tư khác trong nước để đi làm chuyện này, họ ẩn núp rất kỹ.
“Sao cơ? 10 ngàn tỷ? Anh có nghe nhầm không?, Ninh Thần kinh ngạc hỏi.
Con số này quá kinh khủng, các công ty có nhiều dòng tiền nhất thế giới cũng chưa vượt qua con số trăm tỷ mỹ kim, như thế là ghê gớm lắm rồi.
Hiện giờ dòng tiền của Hi Vọng Mới mới chỉ có mấy trăm tỷ, mà đã được coi như đứng đầu thế giới.
Nhưng hiện tại Hoắc Khải lại nói tư bản với quy mô dòng tiền vượt qua 10 ngàn tỷ đang muốn tấn công bọn họ?