Không một ai có thể trả lời được câu này, họ thậm chí còn không hiểu Hoắc Khải nói gì.
Chỉ có Ninh Hạo Bân như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt khẽ sáng lên.
Hoắc Khải nói tiếp: “Chắc mọi người đều biết lợi ích của việc liên minh chính là không phải bỏ vốn ra nhưng lại có thể đem sản phẩm của mình ra khắp nơi. Mà điều chúng ta cần làm không phải là liên minh mà là lợi dụng độ nổi tiếng hiện giờ của chúng ta, dựa vào điểm chiến lược, lấy cái nhỏ để quyết định cái lớn, liên hệ với tất cả những lực lượng có thể sử dụng, lấy độ nổi tiếng để đổi, bù lại chỉ thị họ bao vây và đàn áp tư bản nước ngoài”.
“Lấy đá núi khác về mài dao ta!”, Ninh Hạo Bân kích động đứng lên, sắc mặt tràn đầy sự tán thưởng và kính phục.
Mặc dù anh ta đã công nhận năng lực của Hoắc Khải từ lâu, nhưng cho đến lúc này, anh ta mới hiểu được khoảng cách giữa mình và Hoắc Khải xa cỡ nào.
Giữa một cục diện khó khăn như vậy mà Hoắc Khải cũng tìm ra được một con đường sống, hơn nữa, tuy rằng anh không hề phân tích cụ thể nhưng xét từ lí thuyết và logic thì con đường này có khả năng cao sẽ được đi qua.
“Những người đó dám đối đầu với tư bản nước ngoài sao?”, có người nghi ngờ hỏi.
“Sao lại không dám chứ?”, Hoắc Khải hỏi ngược lại: “Tư bản nước ngoài có năng lực rất đáng sợ, nhưng đó là chỉ khi họ đối đầu với Hi Vọng Mới mà thôi. Nếu chúng ta tập hợp tài sản của cả hệ thống lại thì không kém bọn họ chút nào đâu. Mà chẳng phải tư bản nước ngoài vẫn công kích chúng ta như cũ hay sao? Vì họ biết được chúng ta không phải là một chỉnh thể thật sự. Vậy thì nước ngoài cũng thế, dù bọn họ có ghê gớm cỡ nào thì cũng không thể đối địch với toàn thế giới được. Mà việc chúng ta cần làm chính là liên hợp với sức mạnh của toàn thế giới để đối kháng với họ! Chưa chắc tư bản nước ngoài đã thắng được trong tình huống đó đâu, hơn nữa, tôi tin rằng có rất nhiều người sẽ vui vẻ hợp tác với chúng ta đó. Tư bản nước ngoài muốn cắn xé Hi Vọng Mới chúng ta, nhưng cũng lại có càng nhiều người muốn cắn xé bọn họ!”
“Sếp nói đúng lắm, nhà Tần thời Chiến quốc có một nhà độc tài là Tô Tần, ông này dùng cách phân tích thế thái và chiến thuật tâm lí, dựa vào những lời lẽ cao siêu như “liên hoành” hay “hợp tung” để giúp nước Tần thống nhất 6 nước hoặc liên hợp 6 nước lại đối phó nước Tần. Chiến thuật hợp ngang chia dọc vừa hay lại hợp với cục diện bây giờ. Tư bản nước ngoài chính là nước Tần với chúng ta, mặc dù bọn họ mạnh mẽ, nhưng nếu các nước xung quanh liên hợp lại thì còn mạnh hơn họ nhiều”, Ninh Hạo Bân kích động nói.
“Nhưng chẳng phải nước Tần vẫn thống nhất 6 nước đó hay sao”, có người không phục nói.
“Chính xác, cho nên dù chiến thuật của chúng ta có chiến thuật tốt thì phần thắng cũng chưa quá 30%. Có thắng hay không thì phải xem ai sai ít hơn, chiến thuật của ai được thực hiện tốt hơn!”, Hoắc Khải đáp.
Không còn ai phản đối nữa, vì họ không nghĩ ra được cách nào hay hơn. Thủ đoạn mà Hoắc Khải đưa ra đã là cách tốt nhất lúc này, và cũng là cơ hội thắng duy nhất!
“Nếu không còn ý kiến gì nữa thì mọi người sắp tới sẽ phải vất vả rồi. Điều đầu tiên cần làm là phân tách tư bản nước ngoài ra và tìm điểm yếu của họ. Đồng thời, điểm chiến lược phải có sự chuyển hóa về con đường tư duy, cũng phải nhanh chóng tiếp xúc với các thế lực khác! Bên công ty chi nhánh nước ngoài thì tôi cũng sẽ phái người đến tập hợp với mọi người, cùng nhau cố gắng. Nhớ lấy, nước ngoài là sân nhà của họ, tình huống mỗi nơi mỗi khác, cực kỳ phức tạp. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, thì nhất định sẽ thắng lợi!”, Hoắc Khải nói.
Câu nói của anh khiến tâm trạng của mọi người bùng lên.
Đúng vậy, nếu có thể thực hiện chiến thuật này thì có khi sẽ thắng đấy.
Dù sao Hi Vọng Mới không cần thiết phải đối diện trực tiếp với tư bản nước ngoài, quan trọng nhất là kéo dài thời gian.
Chỉ cần ba hạng mục trọng điểm có được thành tựu mới, thì mỗi một điểm tiến bộ sẽ khiến phần thắng của họ càng lớn. Kéo dài được càng nhiều thời gian thì họ càng có lợi.
Ngược lại, tư bản nước ngoài sẽ phải tiêu hao rất nhiều, áp lực từ cả hai bên khiến bọn họ rất khó xoay xở.
“Tôi đề nghị trụ sở trong nước thành lập một tổ phân tách, do Giản Tư Tư phụ trách. Ngoài ra, thành lập một tổ chuyển hóa điểm chiến lược, do Ninh Hạo Bân phụ trách, nhóm này sẽ đi ra nước ngoài và phối hợp với trụ sở tại nước ngoài”, Hoắc Khải nói.
Mọi người nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, sau đó nhìn sang Ninh Hạo Bân.
Ninh Hạo Bân cũng sững sờ, anh ta thăng chức không dễ dàng, làm ở công ty rất lâu, lập bao nhiêu công nhưng cũng chỉ là một chủ quản phòng ban.
Nếu là công ty khác thì anh ta có khi còn vào được hội đồng quản trị rồi.
Nhưng Ninh Hạo Bân lại không hề oán thán, anh ta biết mình ngày xưa chưa trải sự đời, phạm phải sai lầm lớn, bỏ lỡ đi cơ hội tốt nhất, nếu không, vị trí của Giản Tư Tư bây giờ chắc chắn sẽ là của anh ta, sẽ không ai cướp được của anh ta.
Vì từ thuở ban đầu, cả Hoắc Khải lẫn Ninh Thần đều xem trọng anh ta nhất, đi đến đâu cũng đem anh ta theo.
Dưới sự giúp đỡ của Giản Tư Tư, anh ta đã được quay lại làm việc. Cũng chính miệng Hoắc Khải nói, việc thăng chức của Ninh Hạo Bân sẽ được tiến hành dưới điều kiện nghiêm khắc nhất. Đây là sự trừng phạt của kẻ phản bội.
Nhưng giờ đây, vào lúc công ty gặp nguy nhất, Hoắc Khải lại chủ động đề nghị anh ta phụ trách tổ chuyển hóa điểm chiến lược, đây là sự tín nhiệm lớn cỡ nào chứ?
Lúc này, hai mắt Ninh Hạo Bân đột nhiên đỏ hồng lên, vành mắt ngấn lệ. Anh ta cảm thấy, tất cả những gì đã bỏ ra bao lâu nay đều thật xứng đáng!
Đến cả Ninh Thần và Giản Tư Tư cũng bất ngờ, không nghĩ đến Hoắc Khải lại tin tưởng Ninh Hạo Bân vào lúc này.
Hoắc Khải biết họ đang nghĩ gì, liền nói: “Mọi người chắc cũng không lạ gì chuyện của Ninh Hạo Bân. Tôi làm như vậy vào thời khắc này chỉ vì năng lực của cậu ta rất tốt. Dù quá khứ có xảy ra chuyện gì thì cậu ta cũng là một thành viên của công ty. Tôi không muốn nói câu “dùng thì không nghi, nghi thì không dùng”, nhưng lúc công ty cần một người, thì người này phải có được không gian để phát triển tài năng. Còn về việc liệu chúng ta có đi vào vết xe đổ hay không…”
“Không đâu!”, Ninh Hạo Bân đột nhiên nói lớn: “Chắc chắn là không, tôi xin thề, cả đời này dù có xảy ra chuyện gì thì sẽ không bao giờ phản bội công ty!”
Sự kiên quyết của anh ta khiến không ai lên tiếng phản đối được nữa.
Mà bọn họ đều hiểu, với năng lực của Ninh Hạo Bân thì lên chức chỉ là chuyện sớm muộn. 10 năm không được thì 20 năm, kiểu gì cũng sẽ có vị trí quản lý cấp cao của anh ta.
Năng lực cá nhân của anh ta không thể ở mãi chỗ thấp được. Nếu vậy thì Hi Vọng Mới cũng không thể làm to được như bây giờ.
Chính vì biết cách dùng người nên mới có nhiều nhân tài hội tụ ở đây, đồng tâm hiệp lực làm việc.
“Hãy nhớ những gì hôm nay cậu nói, nếu cậu nuốt lời thì thế giới này có rộng lớn, cũng sẽ không có chỗ cho cậu dung thân đâu!”, Hoắc Khải nghiêm khắc nói.
Dù anh có tự tin cỡ nào thì đối đầu với tư bản nước ngoài vẫn là một chuyện khó sức tưởng tượng.
Nếu thất bại thì Hi Vọng Mới sẽ lọt vào hố sâu, vĩnh viễn không thể trở mình.
Cho nên hành động của Ninh Hạo Bân cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể nói là điểm nút của thành – bại!
Ninh Hạo Bân mạnh mẽ gật đầu. Mặc dù không nói gì, nhưng những giọt nước mắt rơi xuống kia cũng đủ để chứng minh anh ta đang kích động cỡ nào.
“Được rồi, từ bây giờ, xin mọi người hãy tiết kiệm thời gian, giao những việc không quan trọng cho người khác. Giản Tư Tư và Ninh Hạo Bân tự chọn đội viên trong trụ sở, dù là ai, dù có bất kỳ lí do gì, một là nghe lời, hai là nghỉ việc, không có lựa chọn thứ ba! Đánh thắng trận này sớm thì tôi sẽ cho mọi người một kỳ nghỉ dài và phát thưởng!”, Ninh Thần vỗ tay nói.
Đám người hoan hô kịch liệt, cũng chủ động tự tiến cử với Giản Tư Tư và Ninh Hạo Bân.
Những người đứng ở đây, không có ai yếu cả. Đặt ở bên ngoài, họ đều có thể trở thành nhân tài cao cấp của công ty khác.
Mà Giản Tư Tư và Ninh Hạo Bân cũng không chậm trễ mà dứt khoát chọn luôn thành viên tại chỗ.
Nhìn bộ dáng bận rộn của mọi người, Ninh Thần đi đến bên Hoắc Khải và nói: “Em không ngờ anh lại để cậu ta đi làm việc này đấy”.
“Sao, không tốt hả?”, Hoắc Khải hỏi.
“Không phải, mà em chỉ bất ngờ thôi. Với tính cách của anh thì nên cẩn thận mới phải chứ”, Ninh Thần đáp.
Hoắc Khải bật cười: “Cẩn thận và quyết đoán không mâu thuẫn đâu, Ninh Hạo Bân có năng lực, lúc này thì cần cậu ta đứng ra, tại sao lại phải bỏ phí nhân tài chứ? Hơn nữa, cũng chưa chắc là phải thăng chức cho cậu ta mà”.
Ninh Thần sửng sốt, rồi bật cười, không biết nên nói thế nào.
Nhưng dù sao thì từng câu mà Hoắc Khải nói hôm nay đều đúng với thời điểm hiện tại.
Còn kết quả cuối cùng…
Ninh Thần cũng tin rằng quyết định của chồng mình sẽ không sai!