Có người biết được tin tức gần đây phản ứng lại, nói: “Điều anh Lý muốn nói chính là về chuyện tư bản nước ngoài đúng chứ? Thật ra, cho dù anh không nói thì chúng tôi cũng sẽ không để họ làm được điều đó đâu”.
“Tư bản nước ngoài gì cơ?”
“Anh không biết sao, nghe nói một chuỗi tư bản nước ngoài có ý định tấn công Hi Vọng Mới, không ít công ty đã nhận được thư thu mua”.
“Thật hay giả thế? Không phải nói là Hi Vọng Mới được tư bản nước ngoài quan tâm sao?”
“Chính vì quá quan tâm nên mới muốn chiếm thành của riêng. Cầm tiền lãi thì sao kiếm nhiều tiền bằng người đi chia lãi chứ”.
Mọi người bàn tán xôn xao, Hoắc Khải không ngăn họ bàn luận về chuyện này. Mãi đến mấy phút sau, họ mới phát hiện Hoắc Khải vẫn luôn nhìn họ thì mới dần dần bớt tiếng lại.
Sau khi không khí yên tĩnh trở lại, Hoắc Khải mới tiếp tục nói: “Không sai, điều tôi muốn nói quả thực là có liên quan đến tư bản nước ngoài. Mọi người đều đang cùng kiếm tiền trong một hệ thống, cho nên tôi cũng không giấu quý vị. Theo tính toán của chúng tôi, tư bản nước ngoài lần này đã chuẩn bị hơn mười ngàn tỷ, sau đó sẽ bổ sung thêm. Nói cách khác chúng ta đang phải đối mặt với cuộc tấn công của hơn mười ngàn tỷ”.
Nghe thấy lời nói này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Hơn mười ngàn tỷ tiền vốn? Nhiều tiền như vậy, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta không rét mà run.
Có người thì mang vẻ u ám, suy nghĩ cách giải quyết, nhưng có người lại lo lắng bất an.
Trong lòng họ chợt nhận ra, chẳng trách Lý Phong này lại chủ động trình bày tiến độ nghiên cứu khoa học gần đây, hóa ra là để mở đường cho chuyện này?
“Anh Lý, anh cảm thấy chúng ta có thể chiến thắng đối thủ không?”, có người hỏi.
“Quá khó, hơn mười ngàn tỷ tiền vốn đấy. Đó là tiền thật bạc trắng, tất cả công ty của chúng ta cộng lại thì giá trị thị trường cũng không nhiều như thế”.
Suy nghĩ của mọi người rất đơn giản, đưa ra mười ngàn tỷ thì có thể thâu tóm toàn bộ hệ thống của Hi Vọng Mới.
Tư bản nước ngoài bỏ ra nhiều tiền như vậy, rõ ràng là quyết giành phần thắng. Trước tình hình đó thì họ có thể tiếp tục sinh tồn không?
Không ai có đủ tự tin như thế.
Hoắc Khải khẽ cười, không vì sự lo lắng của họ mà tỏ ra chán nản, nói: “Tôi chưa từng nghĩ tới có thể thắng họ hay không, tôi yêu cầu nhóm thu mua của công ty tính toán. Nếu mười ngàn tỷ này bị chúng ta chiếm giữ thì quy mô của cả hệ thống, ít nhất sẽ mở rộng ít nhất mười lần. Nói cách khác, các vị ngồi đây, cho dù là giá trị con người hay quy mô công ty cũng sẽ tăng ít nhất mười lần!”
Hoắc Khải rất giỏi trong việc nắm giữ lòng người, anh biết chỉ nói về lý tưởng với người làm kinh doanh thì vĩnh viễn không đủ.
Không phải ai cũng sẵn sàng bỏ ra tất cả chỉ vì lý tưởng.
Trong kinh doanh, không có lợi ích thì không ai sẵn sàng đi cùng anh.
Cho nên, anh ném ra quả bom cực lớn.
Lời nhuận tăng gấp mười!
Ai cũng sửng sốt, nhìn Hoắc Khải với vẻ mặt không thể tin nổi. Hi Vọng Mới bị đối thủ lớn như vậy nhằm vào, anh không nghĩ cách giải quyết trước mà lại nghĩ làm thế nào để cầm tiền của người ta?
Nếu tiền này dễ lấy như thế thì sao có nhiều kẻ săn mồi cố thủ trong ngành tài chính như vậy.
Nhưng có vài người, bắt đầu ước vọng đến một tương lai không xa. Nếu công ty thật sự có thể tăng lên gấp mười vậy thì sẽ rất đáng giá!
Ngay cả có khả năng rất thấp thì họ cũng muốn thử.
Bởi vì, theo tình hình trước mắt thì muốn công ty tăng lên gấp mười cũng không phải là điều dễ dàng. Ít nhất là rất nhiều người đến khi nghỉ hưu rồi cũng chưa làm được.
Hoắc Khải mỉm cười, nói: “Tôi không nghĩ điều đó là không thế. Thật ra, quý vị hiểu rõ hơn những tư bản nước ngoài kia về tương lai vô hạn của Hi Vọng Mới. Như tôi vừa nói, mục tiêu của chúng ta là biển rộng trời cao. Vậy thì trước đó, đương nhiên phải trải qua quá trình đẩy nhanh tốc độ phát triển. Mà lần tấn công này của tư bản nước ngoài chính là cơ hội lớn chỉ có một lần trong đời của chúng ta. Đánh thắng trận này thì sẽ là một bước tiến lớn so với mục tiêu cuối cùng của chúng ta. Tôi đã lên kế hoạch phản công chi tiết, hơn nữa toàn bộ quá trình, không cần sự tham gia của quý vị. Điều duy nhất quý vị cần làm chính là ổn định lòng quân, nói khó nghe thì chỉ cần ngồi trên núi xem hổ đấu là được. Đến khi phân rõ thắng bại, nắm chắc rồi thì mới ra tay cũng không muộn”.
“Anh Lý nói những lời này là sao, Hi Vọng Mới gặp khó khăn, đương nhiên chúng tôi sẽ dốc toàn lực hỗ trợ, mọi người nói có đúng không?”
Mọi người tranh nhau hưởng ứng, nhưng suy nghĩ thực sự là gì thì không ai biết.
Hoắc Khải cũng không cần hỏi suy nghĩ thật của họ là gì mà chỉ nói: “Trên con đường phát triển của Hi Vọng Mới chúng ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn. Bây giờ là bước tiến quan trọng nhất để chúng ta vươn ra nước ngoài, bước chân ra thế giới. Chỉ cần có thể nắm chắc bước đi này thì từ nay trời cao biển rộng chim tung cánh, không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn bước chúng ta. Vậy nên, cho dù các anh nghĩ gì đi chăng nữa thì Hi Vọng Mới nhất định phải tiến lên. Chúng tôi vác trên vai vận mệnh của toàn nhân loại, không cho phép ai cản bước. Nếu có người phá rối từ bên trong thì cuộc chiến của Hi Vọng Mới và tư bản nước ngoài cũng không thể phân thắng bại. Nhưng có thể chắc chắn một điều, thế giới tương lai, chắc chắn không có chỗ đứng cho người đó!”
Hoắc Khải nói những lời vô cùng nặng nề, thậm chí mang hơi hướng đe dọa.
Bởi vì thứ anh muốn không phải là sự giúp đỡ của những người này. Đúng như những gì họ nghĩ, nếu cộng tất cả tài sản của các công ty lại thì cũng không nhiều tiền bằng người ta.
Nên điều Hoắc Khải muốn chỉ là duy trì sự vận hành thông thường cho hệ thống. Ngay cả khi thỉnh thoảng có ít phân chuột, cũng không làm hỏng cả nồi canh.
Do chiến tích từ trước của Hi Vọng Mới, cộng thêm sự đe dọa lúc này của Hoắc Khải mà những người này chắc chắn sẽ vuốt mặt nể mũi.
Ngay cả khi họ muốn làm gì thì cũng không làm ngay, chỉ giống như Hoắc Khải nói, đợi khi xác định được người thắng cuộc thì sẽ có đầy đủ sự chắc chắn để bắt đầu hành động.
Ổn định lòng quân, khiến mình không bị người mình cắn ngược chính là mục đích chính mà Hoắc Khải mở cuộc họp này.
Ninh Thần cũng không ngờ Hoắc Khải lại có suy nghĩ như vậy. Cô còn cho rằng chồng cô muốn tập hợp tất cả sức mạnh để đối phó với tư bản nước ngoài.
Sau khi người phụ trách các công ty lần lượt bày tỏ quan điểm của mình thì Hoắc Khải mỉm cười thảo luận với họ cùng vẻ mặt thản nhiên rạng rỡ. Không ai có thể tìm thấy chút áp lực nào từ biểu hiện của anh.
Mà anh nói đã lên kế hoạch phản công chi tiết, lại không nói kế hoạch cụ thể với ai, trái lại khiến người khác cảm thấy, thật sự anh có thể cất giấu một vũ khí bí mật nào đó.
Nghĩ đến những lần phản công rực rỡ từ trước, họ không khỏi nghĩ, có lẽ Hi Vọng Mới đã nghiên cứu ra thứ gì đó phi thường, nhưng không muốn tiết lộ khi chưa tới giờ phút quan trọng.
Một khi tiết lộ thì sẽ là một cú chốt tất thắng!
Không khí của buổi tiệc rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều ra sức lấy lòng Hoắc Khải, dù sao từ trước đến nay, Hi Vọng Mới cũng chưa từng xuất hiện bất kỳ dự báo xấu nào.
Chỉ cần công ty với tiềm lực vô tận này còn tồn tại thì sự gắn kết giữa họ cũng không xảy ra bất thường.
Đây chính là ý nghĩa tồn tại của kẻ làm vua, trấn áp thiên hạ!
Từ xưa đến nay, cho dù là triều đại nào thì đều xuất hiện một vị hoàng đế.
Hi Vọng Mới chính là hoàng đế thương nghiệp của thời đại này.
Chỉ cần anh vẫn hiên ngang đứng đó thì sẽ không có cận thần nào dám phản bội. Đây chính là nhận thức chung đã hình thành trong thời gian dài, đến từ tận sâu trong suy nghĩ, đã thâm nhập trở thành bản năng, xương tủy của họ.
Sau khi chúc rượu một lượt các chủ tịch của các công ty, Hoắc Khải cũng không ở lại lâu, một giờ sau, anh và Ninh Thần cùng rời khỏi buổi tiệc, để lại những người kia tự giao lưu với nhau.
Đi ra khỏi sảnh tiệc, Ninh Thần cứ chần chừ không hỏi, cho đến khi lên xe, Hoắc Khải mới nói: “Em có gì cần hỏi thì cứ hỏi đi”.
“Tại sao không ở lại lâu hơn một chút để xoa dịu họ vậy anh?”, Ninh Thần hỏi ngay: “Đến giờ họ đã biết tình hình cụ thể, chắc chắn là có rất nhiều người sẽ hoảng loạn, nói không chừng còn gây ra chuyện gì. Em cảm thấy, anh nên ở lại thêm một lát, nói chuyện với họ, nhân cơ hội gắn kết thêm với những người này”.
“Anh rời đi càng sớm mới càng chứng tỏ anh đủ tự tin. Nếu anh ở lại đó, nói với họ những điều này chẳng sao cả thì trái lại khiến họ cảm thấy, Hi Vọng Mới sắp phá sản rồi. Nếu không, tại sao anh lại phải ở lại thêm để giải thích, an ủi họ. Đó là biểu hiện của sự hổ thẹn”, Hoắc Khải nói.
Ninh Thần nghe thấy thế thì sửng sốt một lát, sau đó cảm thấy lời nói này rất hợp lý.
Nhưng, cứ thế để lộ ra họ đang gặp vấn đề thì cô cảm thấy cũng không thỏa đáng cho lắm.