Chệch Quỹ Đạo

Chương 52



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối hôm đó, Giang Hiểu Viện bận xong một ngày làm việc, liền gọi điện thoại về cho bà nội.

Giang Hiểu Viện, “Bà vẫn là đến đây ở với cháu đi?”

Bà nội nói, “Bà không đi, sống ở chỗ cháu đắt đỏ quá, cháu một tháng kiếm được bao nhiêu chứ, vẫn là để dành tiêu cho mình đi.”

Giang Hiểu Viện vừa nghe, lòng rõ tựa gương sáng, biết là bà muốn đến.

Người già mà thật sự không muốn đến, thì sẽ nói lý do đích thực, tỷ dụ như “Bên đó chẳng quen biết ai, một mình nhàm chán”, hoặc là “Thành phố phòng ốc chật hẹp quá, bà ở không quen” kiểu đó. Còn bà lại nói thế này, chứng tỏ rằng bà từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện dọn đến thành phố cùng Giang Hiểu Viện, nghiêm túc cân nhắc đến vấn đề sau khi đến thành phố thì sống thế nào, thậm chí tính cả chi phí sinh hoạt và áp lực tương lai của cháu gái, lúc này mới bị buộc phải khước từ.

Giang Hiểu Viện bấm ngón tay tính toán – Mang theo một người bà, cô không thể nào ở ké bên trường được, cũng không thể ở chùa trong phòng làm việc, tương lai không nói mua nhà, thì tốt xấu cũng phải thuê một căn hộ.

Ngoài ra, cô nhất định phải bảo đảm có thu nhập ổn định, lúc bản thân cô không có một xu dính túi, còn có thể ráng đi tìm ai đó ăn chùa một bữa hay dứt khoát nhịn đói luôn, nhưng có bà nội thì làm sao vậy được?

Nếu thật sự không thể bảo đảm thu nhập ổn định, thì cô phải có đủ tiền dành dụm, ít nhất phải dành dụm đủ ba bốn tháng sinh hoạt phí của cả hai mới được. Nếu như lại xét đến việc bà nội tuổi đã lớn, bình thường có vấn đề tiền thuốc men đau đầu nóng sốt, cái này tiếp tục đại khái cần non nửa năm sinh hoạt phí thì mới đủ ứng phó.

“Bà đợi cháu nửa năm,” Giang Hiểu Viện hứa với bà nội, “Nửa năm sau cháu tích góp đủ tiền, sắp xếp được phòng ốc rồi cháu sẽ đón bà vào thành phố qua mùa đông, bên này có máy sưởi, sinh hoạt cũng tiện, được không ạ?”

Bà nội chỉ cười, không nói được cũng chẳng bảo không.

Cứ thế, trước mục tiêu cuối cùng là quét sạch Châu Á, Giang Hiểu Viện có một mục tiêu ngắn hạn cấp bách trước mắt – Trong vòng nửa năm cô phải thuê được phòng, trước khi thuê phòng thì còn phải gom được hai vạn tệ.

Vì để chăm nom cả mục tiêu ngắn hạn dài hạn, Giang Hiểu Viện hóa thân thành một nữ siêu nhân.

Nửa tháng sau, Giang Hiểu Viện thu dọn hành lý đơn giản của mình, dọn đến lầu hai của “Phòng làm việc tạo hình Niết Bàn”, phòng làm việc chính thức mở cửa.

Giang Hiểu Viện trước là thỉnh giáo Kỳ Liên, người từng có một khoảng thời gian làm bên truyền thông, chuyên tâm nghiên cứu một thời gian, sau đó đăng ký hội viên cho tài khoản kinh doanh trên mạng của cô, mua một số fan, thông qua vài đường dây liên hệ với mấy tài khoản marketing khác, qua một hồi cò kè mặc cả, trước sắc mặt tái xanh của Tưởng Bác, Giang Hiểu Viện moi được một chút tiền phí quảng cáo, để người ta quảng cáo cho.

Cùng lúc đó, Giang Hiểu Viện còn trù tính trước, đi theo dõi trong thời gian dài mấy tài khoản mua hộ hàng mỹ phẩm. Một khi người ta đưa ra danh sách sản phẩm mới, cô sẽ xem lần lượt, sau đó thì khoanh tròn hàng mua hộ, ở bên dưới viết bình luận dài trên weibo về sản phẩm, nói về một số mẹo trang điểm liên quan đến sản phẩm đó, cũng coi như là gián tiếp quảng cáo cho người ta, như thế, mười lần thì có chín lần được các tài khoản mua hộ hàng share lại.

Nhằm bảo đảm độ sinh động của blog, hằng ngày cô đều phải có hoạt động. Mỗi ngày 4 giờ sáng, Giang Hiểu Viện thức dậy, mở hết đèn trong nhà, sau đó thì bắt đầu giày vò gương mặt mình, chụp từng bước một, học được từ mấy tay viết tiểu phẩm hài ngắn một ngón văn chương thối bần, nhét thêm muối vào, hình thành một bài quảng cáo thương mại [1] rồi đăng lên blog.

Ban đầu, viết một bài quảng cáo thương mại cho ra dáng một chút, ít nhất cô phải nhào qua nặn lại bốn năm tiếng đồng hồ, sau này đã thuần thục thì hai ba tiếng là đủ — Cô cũng kịp sau năm rưỡi sáng mới dậy.

Ai có thể ngờ, năm đó một Giang Hiểu Viện đọc sách tất sẽ ngủ gục, lại có một ngày lại trở thành một tay viết tiểu phẩm hài ngắn kia chứ?

Cho nên nói, thế sự quả thực khó lường.

Làm xong bài tập này, trời cũng đã sáng, Giang Hiểu Viện bắt đầu một ngày làm việc của mình.

Nội dung công việc bao gồm nhiều lần trao đổi với khách hàng về đủ loại phương án, rồi sửa bản thảo, đặt vé đặt lộ trình mấy chuyện lặt vặt.

Lúc Thầy Tưởng nhận lời đi giảng bài thì sẽ chuẩn bị khóa cụ.

Đi thảo luận giá cả, thu tiền, hối trả tiền các bên hợp tác, tiền vào tài khoản thì chạy bên thuế, ngân hàng để làm mấy thủ tục liên quan.

Cùng một chuyện không thể thiếu – Gọi điện thoại cãi nhau với Tưởng Bác, đứng trước mặt cãi nhau với Tưởng Bác.

Nói chung, cô vừa là trợ lý kỹ thuật, vừa là trợ lý cuộc sống, vừa là kế toán, ôm cả hành chính.

Đồng thời, nhiệm vụ tích góp tiền trong thời gian ngắn treo thật cao trước đỉnh đầu Giang Hiểu Viện, tình hình thu nhập sơ kỳ của phòng làm việc chính là một con quỷ quái không ấm không no, còn thường hay có mấy chi phí giao tiếp, có khi làm xong một việc còn không đủ tiền ăn. Hết cách, cô chỉ đành sau giờ làm việc thì tự ra ngoài nhận thêm việc.

Thời gian sau giờ làm việc cũng là một thứ tà vật, cho dù một giây một phút đều đã bị sắp xếp đến nơi đến chốn, nếu thật lòng muốn chen, thì vẫn có thể chen được.

Vừa bắt đầu, có người thông qua bà xã của Trần Phương Châu để tìm đến cô, sau đó không ngờ lại tạo ra được chút chút danh tiếng.

Giang Hiểu Viện nhận việc tuyệt đối không kén chọn, chỉ cần trả tiền liền tay là được.

Nhưng cô cũng biết, thời gian và tiền của cô đều quý báu như nhau, vì mục tiêu gom góp tiền trong thời gian ngắn mà lơi là ước mơ càn quét Châu Á là không thể.

Mỗi một giây của cô đều không nên lãng phí, vì thế Giang Hiểu Viện đều xem mỗi job ngoài của mình thành job lớn mà làm. Mỗi lần trao đổi xong, cô đều hướng dẫn thực hành trên blog mình, đợi khi cả bộ tạo hình đã hoàn thành, còn phải âm thầm đưa cho Thầy Tưởng xem, chịu một tràng chê cười phê bình bốc mùi của anh ta, rồi mới bổ sung vào ghi chép của mình.

Sau đó cô còn phải học từ vựng trước khi đi ngủ, hoặc là trò chuyện vài câu với Kỳ Liên – Hai hoạt động này đều hiếm khi mới làm được đến nơi đến chốn, bởi vì luôn là làm đến nửa chừng thì cô đã ngủ mất.

Làm tốt bên phòng làm việc là việc cô đã hứa với Thầy Tưởng, với Kỳ Liên và cả bản thân mình.

Trong vòng nửa năm gom đủ tiền, đón bà nội lên, là cô đã hứa với bà nội, bên nào cũng không thể nuốt lời được.

Cứ như thế, cô trải qua hơn ba tháng trời làm việc liên tục.

Có một hôm, Thầy Tưởng đột nhiên nói với cô, “Ghi danh thi thợ trang điểm sắp bắt đầu rồi, cô cũng phải đi ghi danh đi, bất kể thế nào, thêm một hạng mục thì thêm một cơ hội, một lát cô đưa thẻ căn cước cho tôi, mấy ngày này về  sắp xếp lại tác phẩm của mình một chút.

Giang Hiểu Viện quyết tâm thành công đáp một tiếng, nhấc chân tính lên lầu lấy thẻ căn cước, ai ngờ đạp hụt chân.

Cô cảm giác được quá trình mất đi ý thức của cô vô cùng rõ ràng, đầu óc như ngọn lửa bị dập tắt, trước mắt tối đi từng đốm từng đốm một. Giang Hiểu Viện cảm thấy mình hình như là đã cố gắng túm lấy lan can, đại não đã ra lệnh nhưng tay lại không chấp hành, đợi khi cô hơi hiểu ra được thì cả người đã nằm dưới đất.

Không đau, bởi vì cảm giác đau đớn cũng nhất loạt tắt ngóm, trên người chỉ tê dại.

Tưởng Bác, “…”

Anh ta luống cuống ném mô hình trên tay, hai bước chạy đến, nét mặt không tầm thường – Nhưng lại không hoảng sợ hét toáng.

Ba phút sau, bị kéo xềnh xệch đặt nằm xuống ghế xong, Giang Hiểu Viện mới thở phào một hơi, chầm chậm ngồi dậy, hậu tri hậu giác cảm thấy thái dương mình có gì không đúng – Vừa lạnh vừa nóng.

Đưa tay lên sờ, mới phát hiện đã tróc mất một lớp da.

Tưởng Bác mồ hôi lạnh đầy người, mặt sầm xuống, dùng tăm bông lau sạch vết thương trên trán cô, dán băng dán cá nhân, gào lên, “Cô muốn chết à? Lên lầu cũng có thể ngã chết được sao?”

Giang Hiểu Viện dựa vào sofa nhớ lại nửa ngày, cho ra một kết luận, “Có thể là tuột huyết áp… Buổi sáng em ăn gì chưa nhỉ? Ờ, hình như quên mất phải ăn.”

Tưởng Bác, “…”

Anh ta hít vào một hơi, suy nghĩ một hồi, có thể do cả đời này cũng không thể tìm được một trợ lý nào được việc hơn Giang Hiểu Viện nữa, anh ta tuyệt đối không dám để cô mệt chết, thế là gian nan đưa ra một quyết định, “Cho cô nghỉ phép hai ngày vậy.”

Giang Hiểu Viện trợn mắt hốc mồm, chạch đẻ ngọn đa à?

Tưởng Bác, “Nhìn gì mà nhìn, còn không tạ ơn!”

Giang Hiểu Viện, “… Đa tạ Thầy Tưởng đã cho em nghỉ phép hai ngày, cắt mất 1/3 tim gan phèo phổi của thấy rồi ấy nhỉ?”

Cô dầu gì cũng phải ăn một chút thức ăn, dưới sự thúc giục của Tưởng Bác, cô bò lên lầu hai của phòng làm việc, căn nhà vỏ ốc của cô, như con chó chết, rồi nằm chết ở đó.

Tưởng Bác nghe thấy trên lầu không động tĩnh, lúc này anh ta mới tự mình ra tay dọn dẹp sạch sẽ lầu dưới, sau đó thì cầm áo khoác đi ra ngoài, hơn một tiếng sau anh ta trở về, trên tay cầm theo một đồng đồ ăn vặt, lặng yên không tiếng động nhét vào tủ lạnh.

Sau đó anh ta lại lấy từ trong tủ bát ra một chiếc nồi hầm canh nhỏ, rửa sạch sẽ, đổ sữa hạnh nhân và một miếng tổ yến ăn liền vào nấu, hẹn giờ xong, lúc sắp đi anh ta suy nghĩ một chút, lại lấy một khối đường phèn bỏ vào trong.

Tưởng Bác nhìn lên lầu một cái, nhíu mày mỉm cười, vội vàng như lúc đến, cũng im hơi lặng tiếng đi mất.

Anh ta cảm thấy cả đời này của mình, đại khái không hợp yêu phụ nữ mà cũng chẳng hợp yêu đàn ông, chỉ đành làm một đóa hoa thủy tiên cao ngạo tự kiêu, soi bóng mình dưới nước, thỉnh thoảng nở một đóa hoa trắng nhỏ lạnh như băng.

Trong lòng anh ta có ngọn núi trăm trượng, chỉ để lộ ra ngoan thạch cao một thước, có ngàn cơn sóng, chỉ để lộ ra vài ba giọt bọt nước.

Đến đây là ngưng, xong mấy việc này là thôi, còn lại thì chính mình biết là được, không cần phải chiêu cáo thiên hạ.

Bụng dạ rối rắm trăm bề của Thầy Tưởng chẳng ai biết được. Giang Hiểu Viện nằm hơn một tiếng đồng hồ thì nằm không nổi nữa – Đã lâu cô không có được một ngày nhàn nhã, vừa rỗi rãi, trong lòng lại không đừng được mà dâng lên một cuộn lo lắng.

Chính vào lúc này, một cuộc điện thoại chợt gọi đến, là một khách hàng từng nhận việc ngoài.

Đối phương vô cùng ngượng ngùng nói, “Chị biết chuyện này phải hẹn trước với em, nhưng thật sự là không còn cách nào nữa, thợ trang điểm mà bạn học chị hẹn ngày mai thật sự là không đến được, em xem…”

Giang Hiểu Viện, “Ơ…”

Bên kia vội nói, “Biết em sắp xếp thời gian khó, thế này đi, một cái trọn bộ, bảo họ thêm 100 vào giá ban đầu, được không?”

Giang Hiểu Viện, “Được!”

Tắt điện thoại, Giang Hiểu Viện đưa tay đè lên mắt, trán lạnh buốt, cô tựa như không đủ sức lực, không còn đầy đủ trao đổi chất để duy trì nhiệt độ cơ thể. Lần đầu bị cóng đến cảm lạnh ở trong căn phòng tối nhỏ bên salon tóc, khi một thân một mình lên cơn sốt, cô thê lương đến khóc lớn một trận, lần này tuy trên người thì lạnh ngắt, nhưng trong lòng lại không thê lương, bởi vì có tiền để kiếm.

Giang Hiểu Viện quấn chăn cười hì hì một tiếng, cảm giác mình đã biến thành đứa ham tài háo lợi rồi.

Cô lập tức tràn đầy năng lượng, đầu không còn váng tay cũng không còn run, trước tiên là xin cách thức liên lạc với bên cô dâu, trao đổi thời gian và kế hoạch, sau đó thì một hơi bò dậy chạy xuống lầu, vừa khéo nồi tổ yến mà Thầy Tưởng hẹn giờ vừa xong, Giang Hiểu Viện mở ra nhìn vào, bụng nhủ, “Tên này lại phung phí rồi.”

Cô gửi tin nhắn cho Tưởng Bác, “Thầy nấu gì vậy?”

Qua một hồi lâu, Tưởng Bác mới trả lời cô, “Hạnh nhân tổ yến, hiện tại tôi có việc không về được, cô ăn đi.”

Giang Hiểu Viện vui sướng tuân theo ý chỉ, chỉ sợ anh ta đổi ý, lập tức múc ra ăn, tâm tình lại càng sung sướng, hiếm lắm mới được một lần chiếm hời của Tưởng Thái hậu.

Trang điểm cô dâu căn bản bắt đầu từ rạng sáng, ngày hôm sau Giang Hiểu Viện từ tờ mờ sáng đã bò dậy, cảm giác vẫn hơi yếu, lục lọi tủ lạnh một hồi, cô lại ngoài ý muốn lục được ra một gói đường đỏ trong đống đồ ăn vặt Thầy Tưởng mua về.

Giang Hiểu Viện ngây ra mấy giây – Tưởng Bác trên tâm lý thì khó mà nói, nhưng trên s1nh lý hẳn không cần phải ăn thứ đồ này. Đầu óc Giang Hiểu Viện lướt qua một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi, cô nghĩ, “Không phải là mua cho mình ăn đấy chứ?”

Một giây sâu, cô lại phủ định suy nghĩ tự mình đa tình của mình. Tưởng Bác là một người tốt chí hướng thanh cao, khác biệt người thường, tính cách Thánh Mẫu nát bét, chuyện lớn thì tuyệt không thiệt người lợi mình, chuyện nhỏ cũng tuyệt không để người khác đau khổ, làm gì lại ngọt ngào như thế?

Nhưng mua thì cũng đã mua rồi, còn một bịch lớn như thế, Giang Hiểu Viện cũng không khách sáo với anh ta, moi ra pha một ly lớn nước, đội sắc đêm trên đầu và quấn sương lạnh chung quanh, ra khỏi cửa.

Cô bận rộn cả ngày, nhận được tiền, vừa lòng thỏa dạ.

Hiện trường hôn lễ, khách hàng còn sắp xếp chỗ ngồi cho cô. Giang Hiểu Viện phải tốc chiến tốc thắng, bởi vì cô dâu còn phải đổi xiêm y. Bên cạnh có một cô gái trẻ không biết bà con bên nào, lên bàn chẳng dám đụng đũa, cầm điện thoại lần lượt quét calorie của từng món ăn trên bàn, cẩn thận từng chút địa điểm hạ đũa như đang chơi dò mìn, xong việc còn nói mãi, “Sườn xào chua ngọt, mỗi gram là 293 kilo-calo… Mẹ ơi, cái này không được ăn!”

1508856662750

Sườn chua ngọt của họ là thế này

Lời vừa dứt, vừa hay nhìn thấy Giang Hiểu Viện gắp một đũa sườn xào chua ngọt, không hề kiêng kỵ nhét vào trong miệng.

Cô nàng kinh ngạc nhìn Giang Hiểu Viện một cái, “Ài, người ăn không béo đúng là tùy thích.”

Giang Hiểu Viện cong mắt cười với cô ta – Ngày trước cô cũng chung điều phiền não này, vóc dáng đẹp không phải dễ mà duy trì được, nhưng mà sau này thì không còn, bởi vì lúc bận rộn kịp được bữa nào hay bữa đấy, mỗi bữa cơm ăn mà giống như chạy đua thời gian vậy. Dần dà, cô đã không biết cái gì gọi là no nữa, chỉ đành trong thời gian ngắn nhất ăn món ăn nhiều calorie nhất.

Cô đơn giản là tiến hóa hàng ngàn vạn năm, trở về với tình trạng sinh hoạt của người nguyên thủy.

Làm xong tạo hình sau cuối cho người mẫu, khách hàng thanh toán, Giang Hiểu Viện chẳng ở lại lâu, thu dọn thùng dụng cụ của mình rồi rời khỏi nhà hàng, không ngờ ở bãi đậu xe ngoài trời lại gặp được Kỳ Liên.

Kỳ Liên đang cau mày hút một điếu thuốc, đồng thời mặt mày cáu kỉnh lướt danh bạ trên tay mình, hình như không lướt thấy, anh cau mày nhấn tắt điện thoại, ánh mắt nhìn thẳng xuống đường, trông giống như đang tính tìm người đánh nhau.

Sau đó qua một hồi lâu, anh mới hơi nhắm mắt lại, tựa như là để bình lặn cảm xúc của mình, gọi một cuộc điện thoại, “Gửi một số điện thoại của lái xe thuê cho anh… Ừm, đang ở ngoài, uống rượu rồi.”

Giang Hiểu Viện ở bên cạnh quan sát một hồi, bước qua quả nhiên ngửi thấy mùi rượu, cô đưa tay vỗ vỗ lưng anh, “Này? Tìm lái xe thuê à?”

Ba phút sau, Giang Hiểu Viện chạy xe của Kỳ Liên ra ngoài.

Cả đời người chỉ vì một tai nạn xe cộ mà long trời lở đất, nhưng rất kỳ dị, hồi lâu sau vụ việc mới lái xe lại, Giang Hiểu Viện không hề có chướng ngại tâm lý gì, cô không thể không thừa nhận, chính mình có thể quả thực có hơi không tim không phổi.

Giang Hiểu Viện trôi chảy lái xe ra ngoài, đồng thời có lời bình với Kỳ Liên, “Xe này của anh hơi bị yếu.”

Kỳ Liên dựa đầu vào chỗ tựa, khép hờ mắt đáp một tiếng, “Yếu một chút tốt, đỡ phải gặp chuyện.”

Có thể nhìn ra được tâm tình anh không tốt, Giang Hiểu Viện không nhiều chuyện, chỉ hỏi, “Nhà anh đi thế nào? Từ bên đây qua tôi có hơi không quen thuộc.”

“Không về nhà.” Kỳ Liên dùng sức bóp bóp ấn đường của mình, để lộ ra đôi chút thần sắc vô cùng thống khổ, có thể thật sự là đã uống quá nhiều. Nói xong ba chữ kia anh ngắt ngang một hồi, không nói tiếp.

Giang Hiểu Viện, “…”

Cô chỉ đành nhờ vào bản đồ chỉ đường và bản thân cô đã đi qua một lần, nhưng trí nhớ không mấy chuẩn xác, cô quyết định đại khái phương hướng, mò mẫm lái qua.

Kỳ Liên vẫn không động tĩnh, Giang Hiểu Viện còn tưởng rằng anh đã ngủ, kết quả lúc đến ngã tư đường, anh chợt lên tiếng như xác chết vùng dậy, “Không đi thẳng, quẹo trái.”

Quẹo trái là một con đường rất rộng, Kỳ Liên bảo Giang Hiểu Viện dừng xe lại ở một đầu đường, sau đó anh lảo đảo xuống xe, chống tay vào cột điện, sắc mặt trắng bệch, giống như muốn nôn, nhưng ôm ngực không nôn ra.

Giang Hiểu Viện chỉ có thể lấy một chai nước suối chạy đuổi theo.

Kỳ Liên uống một ngụm, phẩy phẩy tay, ngồi xuống lề đường.

Giang Hiểu Viện, “Không uống được còn uống nhiều như vậy, anh trúng số độc đắc hả?”

Kỳ Liên nhìn cô một cái, trong đôi mắt trong veo có mấy tia máu không rõ, anh không lên tiếng, qua một hồi lâu, anh vặn nắp chai chặt lại, giơ tay chỉ về giao lộ phía trước, nói với Giang Hiểu Viện, “Tôi đã đụng phải Hứa Tĩnh Dương ở chỗ này.”

Giang Hiểu Viện thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang.

Kỳ Liên lắc lư đứng dậy, “Em biết nếu như không đụng cậu ta, tôi vốn dự tính làm gì không?”

Giang Hiểu Viện ngồi xổm dưới đất, nhìn anh đứng ngược sáng, ẩn nhẫn ba phen mấy bận, tựa như lý trí bảo anh bớt nói vài câu, nhưng cồn lại đuổi lời ra ngoài, đang liều chết đấu tranh nơi cuống họng anh.

Cô nhìn mà khiếp sợ trong lòng.

Mười giây sau, cồn thắng, Kỳ Liên từ trên cao nhìn xuống cô một cái, ánh mắt vẫn thật dịu dàng, nhưng lời nói lại có chút sợ hãi.

“Tôi vốn định đi giết một người.” Anh nói.

[1] Quảng cáo thương mại (advertorial) là khái niệm chỉ việc công ty mua trang trên các báo để đưa những thông tin mình cần đưa. Từ này là sự kết hợp của 2 từ “quảng cáo” và “biên tập”. Ưu điểm là trông có vẻ khách quan nhằm tăng sức thuyết phục, nhược điểm là dễ bị lộ tẩy, dẫn đến gây phản cảm cho khách hàng, người đọc.