Bạn trai hẹn hò mấy năm thế mà dứt tình nhanh như vậy. Khóe miệng Liêu Thâm giật giật, nghĩ thầm mới nãy còn là đồng bọn, lợi dụng xong thì vứt hắn đi, quả là tác phong của Trần Ôn Tầm.
Hắn thừa nhận ngày xưa mình theo đuổi Trần Ôn Tầm vì gặp sắc khởi ý, còn hơi hám danh nữa —— Dù sao Trần Ôn Tầm cũng được công nhận là trai đẹp, hẹn hò với hotboy hotgirl luôn làm người ta hãnh diện.
Thời sinh viên sự xung đột trong tính cách của họ vẫn chưa xuất hiện, quả thực là ông trời se duyên. Thật ra họ giống đối tác đạt được thỏa thuận hơn là tình nhân, tùy theo nhu cầu, vì vậy ban đầu vẫn khá hòa hợp.
Lúc chưa đổi tính Trần Ôn Tầm nói năng nhỏ nhẹ, khi cười cũng rất dịu dàng, chỉ có hắn biết đối phương vì chuyện gia đình nên tính cách hơi điên, sẽ chĩa mũi dùi vào những người thân cận.
Hắn không quen để ý đến cảm xúc của người khác, làm gì cũng thích đi thẳng về thẳng nên đâu hiểu được những khúc mắc trong lòng Trần Ôn Tầm.
Tốt nhất là nên chia tay sớm một chút, ít nhiều gì vẫn có thể giữ lại những kỷ niệm đẹp trong lòng nhau.
Từ lâu hắn đã biết Trần Ôn Tầm vô đạo đức nên cũng lường trước đối phương sẽ trở mặt như trở bàn tay.
Thời tiết hơi lạnh, hắn cúi đầu nhìn bóng mình, nhớ lại cảm giác khi hôn Mạnh Tân.
Không ghét. Khi môi lưỡi quấn giao, tim hắn còn đập nhanh lạ thường.
Nếu chỉ vì trả thù Trần Ôn Tầm thì hắn sẽ không hôn Mạnh Tân lần thứ hai.
Liêu Thâm ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy mình cũng chẳng hơn gì Trần Ôn Tầm. Nhưng Mạnh Tân đã chổng mông lên, nếu hắn không tham gia mà mặc quần rời đi thì làm sao chịu được.
Hắn muốn ở trong phòng nghe xem Trần Ôn Tầm gạt người kiểu gì, nhưng giờ tâm trạng hắn đang rất phức tạp, vừa xấu hổ day dứt vừa khó chịu bực bội, lời gì cũng nghe không lọt, chỉ có thể ra đây hút thuốc.
Khói trắng bị gió lạnh thổi tan, hắn gảy điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng, yên lặng nghĩ xem rốt cuộc quá khứ có ý nghĩa gì đối với mình.
Hắn cảm thấy mình thích Trần Ôn Tầm, mấy năm nay hắn luôn vững tin bọn họ là một đôi tình nhân yêu nhau, nhưng đôi lúc hắn cảm thấy người mình yêu chính là Trần Ôn Tầm trong tưởng tượng, vì lý tưởng khác xa hiện thực nên bọn họ mới cãi nhau nhiều như vậy.
Khoan đã, nếu Trần Ôn Tầm hẹn hò với Mạnh Tân thì chẳng phải kẻ thứ ba thừa thãi chính là hắn sao?
74.
Mạnh Tân đẩy cửa ra, trên tay bưng một đĩa trái cây, cười nói với hắn: "Anh, có trái cây rồi nè, anh đừng ở đây hút thuốc nữa mà vào nói chuyện với tụi em đi. Anh Ôn Tầm cho em xem ảnh chụp hồi cấp ba của các anh, còn nói sẽ cho em xem lịch sử đen của anh nữa."
"Mạnh Tân," Liêu Thâm đứng dậy hỏi cậu, "Em có từng nghĩ sẽ quen bạn trai không?"
Hắn vốn định nói khéo một chút nhưng chơi không lại Trần Ôn Tầm nên chỉ có thể hỏi thẳng.
Thiếu niên trố mắt, hồi lâu sau mới ngơ ngác lặp lại: "Bạn trai?"
"Mặc dù em nói thích phụ nữ nhưng cũng không ghét làm tình với đàn ông đúng không?" Liêu Thâm hỏi, "Khi anh hôn em, em có thấy ghê tởm không?"
75.
"Mạnh Tân là của tôi." Trần Ôn Tầm đột nhiên đứng dậy sau cửa, ôm eo Mạnh Tân rồi nhướng mày nói, "Liêu Thâm, mấy năm nay cậu tiến bộ quá nhỉ, còn học được cách đào góc tường nhà người ta nữa."
Liêu Thâm tiến lên hai bước, nắm lấy bàn tay không bưng dưa hấu của Mạnh Tân rồi hỏi: "Thế em ấy đã chịu hẹn hò với cậu chưa?"
Trần Ôn Tầm cười nói: "Thì sao? Kiểu gì xác suất em ấy nhận lời tôi cũng cao hơn cậu mà, đúng không?"
76.
Mạnh Tân mờ mịt, không biết bọn họ lấy đâu ra nhiều thuốc súng như thế, đành phải nhét một múi quýt vào miệng mỗi người rồi nói như đang dỗ em: "Đừng cãi nhau nữa mà, bé ngoan phải biết thông cảm cho người khác, ôm một cái rồi làm hòa nhé!"
Kết quả sau khi nghe xong, hai người đều ăn ý ôm cậu, ghì chặt cậu trong ngực mình.
Thế này có tính là làm hòa không nhỉ? Mạnh Tân suy nghĩ, cảm thấy mình giống hệt lớp nhân sandwich...... Nhắc đến sandwich mới nhớ, trưa mai phải thuyết phục họ ăn sandwich mới được.