Chết Vô Tội Chứng

Chương 4: Thiếu niên máu【3 】



Tọa lạc tại khu phố Vọng Kinh nằm giữa trung tâm thành phố Ngân Giang là một tòa nhà mang hình dáng chiếc thuyền cứu nạn*, có thể nói là một trong những công trình kiến trúc mang tính tiểu biểu nhất của thành phố Ngân Giang. Một công trình mang tính biểu tượng khác chính là Trân Châu tháp ở quảng trường thời đại Nặc Á (Noah). Quảng trường thời đại Nặc Á cùng với cao ốc thuyền cứu nạn đều do một tay thị trưởng Hạ Chi Chương gây dựng nên từ giữa những năm 80. Bởi vì có công kiến thiết lại Ngân Giang từ một làng chài lụi bại trở thành thành phố ven biển bậc nhất Trung Hoa, nhờ chiến tích ngạo nghễ đó mà Hạ lão gia tử một đường làm quan thuận buồm xuôi gió, nhưng ông lại sớm từ bỏ chức vụ lãnh đạo mà lui về tuyến hai, là một chính khách không chỉ có tiếng tăm ở thành phố Ngân Giang mà thậm chí là cả nước. Hoàn toàn xứng đáng là công thần trong công cuộc phát triển đất đai của thành phố Ngân Giang.

* Trong Kinh Thánh, Noah vì muốn tránh nạn hồng thuỷ mà đóng một chiếc thuyền lớn

Thuyền cứu nạn sẽ để là Noah' ark

Hạ lão gia tử là người vô cùng bản lĩnh, sau khi lui khỏi chốn quan trường liền móc nối quan hệ tiến quân vào giới kinh doanh, lợi dụng những nhân mạch cùng tài nguyên năm đó, cùng hợp tác với bạn bè thu mua một tập đoàn khách sạn quy mô lớn ở trong nước, lắc mình đã trở thành đại cổ đông chi phối toàn bộ tập đoàn. Trải qua mấy năm tìm tòi và phát triển, 'Thiên Nga thành' từ một hệ thống cũ dần lột xác, từ đây tập đoàn của Hạ gia ngày càng phát triển không ngừng, ngày càng hưng thịnh, đến ngày hôm nay cũng coi như là xí nghiệp hàng đầu của thành

phố Ngân Giang. 'Tập đoàn khách sạn Thiên Nga thành' tọa lạc ở tòa cao ốc Noah' ark.

Mấy năm trước Hạ lão gia công đức viên mãn lần thứ hai từ bỏ cương vị về hưu, tập đoàn liền giao lại cho Hạ Thừa, người duy nhất trong nhà không liên quan gì đến chính trị tiếp quản.

Đơn giản mà nói, Hạ Thừa chính là con ông cháu cha, phú nhị đại, một trong những quý công tử nổi danh ở thành phố Ngân Giang.

Hôm nay vốn là ngày khai mạc dự án, các phóng viên chặn ở trước cao ốc Noah' ark vốn là vì dự án 'Sơn thủy tân thành', nhưng mà bây giờ sự tập trung của giới truyền thông đã hoàn toàn chuyển sang hai xác chết được khai quật. Các phóng viên cũng không phải là vì muốn biết được chân tướng của án mạng, mà là vì vụ án này có mối quan hệ với công trình 'Sơn thủy tân thành' của Hạ gia, quá nửa là đến để đào bới tin tức. Chỉ cần Hạ Thừa ở trước mặt giới truyền thông nói một câu, cho dù có là vô nghĩa, thì cũng không cần phải lo lắng về tin tức hot trong mấy tuần tới nữa.

Nhưng mà Hạ Thừa lại không cho bọn họ có cơ hội này, dưới sự hộ tống của trợ lý Tiếu mở đường xuyên qua tầng tầng lớp lớp phóng viên vây chặt xung quanh, an toàn không chút sứt mẻ tiến vào trong cao ốc Noah' ark, đến cả một sợi tóc cũng không loạn.

Trước văn phòng chủ tịch, một nữ thư ký tinh anh giàu kinh nghiệm đi giày cao gót tiêu sái bước đến trước mặt hắn, "Hạ tổng, Ngô tổng của công ty Thép mặt trời đang chờ ngài ở phòng hội nghị."

"Cũng không phải chỉ một mình ông ta cắt băng khánh thành được một nửa thì xảy ra chuyện, đến tìm tôi làm cái gì?"

Vừa dứt lời, cửa kính của phòng hội nghị ở bên cạnh phòng chủ tịch liền bị đẩy ra, ông chủ Ngô tươi cười nịnh nọt đứng ở cửa: "Hạ tổng, tôi chờ ngài đã lâu."

Hai tay Hạ Thừa đút vào trong túi áo âu phục khẽ mỉm cười với hắn, sau đó đi tới trước cửa phòng hội nghị nhỏ giọng nói với Tiếu Thụ: "Mang hai tách cà phê vào đây."

Mục đích chuyến đi lần này của ông chủ Ngô hắn đã đoán được tám chín phần mười, là bởi vì không để cho dự án bị kéo dài thời hạn mà đến. Hiện tại hồ Thanh Lăng xảy ra án mạng, dự án này nhất định sẽ bị trì hoãn. Nhưng đối với thương nhân mà nói, thời gian là vàng bạc, cho nên ông chủ Ngô lần này đến cũng không phải là thừa thãi. Thế nhưng Hạ Thừa lại không coi trọng nó, hắn không trông cậy vào 'Sơn thủy tân thành' có thể giúp cho hắn phát tài, bởi vì hắn đã có đại tài rồi. Ngay từ đầu hắn đã không muốn tham gia vào dự án 'Sơn thủy tân thành' này rồi, sự ưu ái người khác cầu còn không được rơi vào trên người hắn, hắn lại coi như thứ vô bổ. Đánh mất thì đã đánh mất rồi, kéo dài thời hạn thì cứ kéo dài thời hạn đi, hắn cũng không để ý.

Hắn không để tâm thì sẽ có người khác để tâm, ví dụ như vị Ngô lão bản này được người ta phó thác, chính là phó thị trưởng đương nhiệm của thành phố Ngân Giang Cao bí thư.

"Hợp đồng chúng ta đã ký, thời gian thi công cũng rất eo hẹp, đến thời hạn mà còn chưa hoàn thành thì phải làm sao bây giờ? Không chỉ riêng chúng ta sẽ chịu tổn thất lớn, mà đối với bên trên cùng bên dưới cũng không tốt."

Ông chủ Ngô nói câu 'Đối với bên trên cùng bên dưới' rất có ý tứ. Hạ Thừa ngồi trên chiếc sô pha đơn bằng da màu đen, chân gác chéo, nghe ông ta nói xong cũng không có biểu hiện gì, chỉ khẽ mỉm cười một cái, tay trái theo thói quen thưởng thức chiếc nhẫn trên ngón tay phải: "Vậy ý của ông chủ Ngô là?"

Ông chủ Ngô xua xua tay, cười có vẻ khoa trương: "Không dám không dám, chẳng qua là tôi cảm thấy nếu để vụ án tiếp tục kéo dài thì không phải là chuyện tốt, liệu có cách nào để cho vụ án này chìm xuống đáy, ngăn chặn việc điều tra, đem tin tức phong tỏa, mau chóng khởi động công trình mới là việc làm đúng đắn. Tôi đã đem toàn bộ tính mạng của bản thân và gia đình đặt vào trong ngân hàng rồi Hạ tổng, gia nghiệp nhà ngài lớn không thèm đếm xỉa gì đến hai ba quả táo này, nhưng tôi sao mà có thể so với ngài được cơ chứ? Chuyện của tôi chỉ là việc nhỏ, làm lỡ công trình mới là đại sự." Nói xong còn cường điệu bồi thêm một câu: "Đương nhiên đây cũng là ý của Cao bí thư."

Hạ Thừa cũng không sợ đắc tội ai, liền nói thẳng không thèm quanh co lòng vòng: "Cho nên ý của Cao bí thư là, vụ án này không tra xét, mau chóng khởi công?"

Ông chủ Ngô chỉ cười gượng, không tiếp lời.

Hạ Thừa liếc mắt nhìn ông ta một cái, trên khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh hiện lên nụ cười mỉa mai, tay mở ra nói: "Ông chủ Ngô cho rằng tôi có khả năng thao túng được cảnh sát tra án sao? Tôi chỉ là một thương nhân bình thường, không có bản lĩnh thông thiên như vậy."

Ông chủ Ngô: "... Ngài khiêm tốn rồi."

Lời này không phải là nịnh nọt, chỉ cần hơi biết một chút về bối cảnh của Hạ Thừa, đều biết được là hắn đang 'khiêm tốn', mà đâu chỉ là khiêm tốn, hắn quả thực là ra vẻ đáng thương, tuy rằng hắn chỉ là một thương nhân người đầy hơi tiền, thế nhưng trong nhà hắn lại có môn đạo. Chỉ riêng cái danh cháu trai của Hạ Chi Chương thôi là đã đủ dọa người rồi, huống hồ hắn còn có cha và anh trai.

Sớm đã nghe nói Hạ nhị thiếu gia là người cực kỳ khó nói chuyện, là cái kiểu mà cực kỳ khó có thể nắm bắt được tính tình. Hắn làm việc luôn luôn tùy tâm sở dục, căn bản là không tuân theo lối buôn bán của thương nhân bình thường, đối nhân xử thế không có một chút linh hoạt, trái lại khắp nơi khiến người khác phải bẽ mặt. Thế nhưng kiêu căng ngạo mạn đều là nhờ vào người trong nhà hắn, còn bản thân hắn thì sao, loại bỏ ra khỏi sổ hộ khẩu của Hạ gia, ai còn nhận ra hắn chứ?

Con cháu nhà quyền quý chỉ có một điểm không tốt, đó chính là tất cả năng lực cùng nỗ lực của bọn họ đều sẽ bị bốn chữ 'đầu thai thật tốt' xóa bỏ hoàn toàn, người người đều xem bọn họ là những đứa trẻ vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, xuất thân càng tốt càng khiến người khác oán hận. Hạ Thừa kia hoàn toàn xứng đáng bị người khác căm ghét, lại thêm vào tính cách lạnh lùng lánh đời, vô cùng lãnh đạm, khó tránh khỏi có vẻ ngạo mạn. Nhưng kỳ thực là không phải, hắn chỉ là lười phải hao tâm tốn sức đi khơi thông các mối quan hệ, cho nên dứt khoát né tránh toàn bộ, ai cũng không thân cận.

Mặc dù hắn là doanh nhân, nhưng hắn cũng không thích gặp những người trong ngành, bởi vì hắn biết rõ trong cái giới này có đủ các loại quy tắc và quy định không thể nói rõ ràng ra bên ngoài, hơn nữa ánh mắt hắn có độc, tuy rằng không khôn khéo, nhưng hắn biết rõ đạo lý đối nhân xử thế. Cho nên hắn hai ba lần chọc giận người khác, liền bị người ta xa lánh, dần dần qua mấy năm hắn đã sắp đắc tội hết với người trong giới.

Bởi vậy mà thanh danh của hắn cũng không tốt đẹp gì, những người này ở trước mặt hắn thì khách khách khí khí, nhưng quay lưng đi liền mắng hắn chẳng ra gì. Tên tiểu tử này nếu không nhờ vào danh tiếng của các bậc cha chú trong nhà thì hắn tính là cái thá gì chứ!

Hạ Thừa lại giở trò cũ, đem ông chủ Ngô gạt sang một bên, cũng không thèm đáp lời, chỉ chờ đối phương cảm thấy bực mình, xấu hổ rồi tự mình bỏ đi, việc này cũng không giải quyết được gì.

Ngay lúc ông chủ Ngô đang dần mất kiên nhẫn thì cửa phòng họp bị đẩy ra, một cô gái ăn mặc thời thượng bưng hai ly cà phê đi tới, hơi cúi thấp người đặt hai ly cà phê xuống trước mặt Hạ Thừa cùng ông chủ Ngô.

Lúc cô cúi xuống đặt cà phê, một lọn tóc dài đen nhánh từ trên bả vai trượt xuống, đuôi tóc nhẹ nhàng đảo qua cổ tay Hạ Thừa. Hạ Thừa ngửi thấy mùi dầu gội đầu thơm thoang thoảng tỏa ra từ trong mái tóc của cô, mi tâm đột nhiên nhíu lại, một ánh sáng lạnh xẹt qua thấu kính, hắn ngước mắt nhìn về phía cô gái đang rời đi: "Chờ một chút."

Cô gái quay người lại đối mặt hắn: "Hạ tổng."

Hạ Thừa đánh giá khuôn mặt thanh tú trắng nõn vài lần: "Sao tôi chưa bao giờ trông thấy cô."

"Tôi là thư ký hành chính của ngài, mới đến làm việc được một tuần."

Biểu hiện của Hạ Thừa giống như là rất có hứng thú đối với cô, lại hỏi: "Cô tên là gì?"

"Dương Xu."

Trong lòng Hạ Thừa thầm đọc lại cái tên này hai lần, sau đó lại hỏi: "Cô dùng dầu gội nhãn hiệu gì vậy?"

Không riêng gì Dương Xu, ngay cả Tiếu Thụ cũng hơi sửng sốt, tuy rằng ông chủ của hắn ở bên ngoài luôn nằm trong danh sách những công tử phong lưu ngang ngược, thế nhưng chưa từng thấy hắn quấy rầy các nữ đồng nghiệp cấp dưới bao giờ. Cô Dương Xu này tuy rằng xinh đẹp, những cũng chưa đẹp đến mức có thể khiến cho ông chủ có thể gạt bỏ nguyên tắc nảy sinh những ý niệm xấu xa.

Dương Xu không thể khống chế được sự kinh ngạc của mình, thấp giọng "A?" một tiếng.

Hạ Thừa xoay chiếc nhẫn trên ngón tay có điểm thiếu kiên nhẫn: "Cô dùng dầu gội đầu nhãn hiệu gì?"

Dương Xu theo bản năng nghiêng đầu ngửi tóc mình, xác định không ngửi ra mùi gì mới đáp: "Chuyện này, tôi cũng không biết rõ lắm."

Hạ Thừa cười châm biếm: "Một cô gái sao có thể ngay cả mình dùng dầu gội đầu nhãn hiệu gì cũng không biết được."

Dương Xu nói: "Tối hôm qua tôi qua đêm ở nhà bạn, không dùng dầu gội vẫn thường dùng."

Nếu như Dương Xu có thể nhìn Hạ Thừa lúc này, sẽ thấy khuôn mặt hắn lập tức trầm xuống, cằm căng chặt, giống như là đang treo một quả cân nặng cả trăm nghìn ký.

"Xem ra người bạn này của cô rất giàu có nha, còn dùng cả VKS muối biển phiên bản giới hạn."

Dương Xu không hiểu gì cả chỉ lễ phép cười nói: "Chắc là không đâu, điều kiện kinh tế của anh ấy cũng bình thường thôi."

Hạ Thừa bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi dầu gội đầu vương trên cổ tay lúc nãy chạm vào đuôi tóc của Dương Xu, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: "So với cái đó, mùi nước hoa trên người cô còn phổ thông hơn nhiều."

Mặt Dương Xu hơi đỏ lên, cô cúi đầu đáp 'Vâng' một tiếng, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Hạ Thừa nhìn cánh cửa kính bị cô đóng lại, ánh mắt dùng sức như muốn cào ra một lớp thủy tinh trên cửa.

Tiếu Thụ tuy rằng từ đầu tới cuối không tham dự vào chuyện này, nhưng cũng đã có thể lý giải tại sao ông chủ chỉ trong chớp mắt phong vân biến sắc. Dầu gội đầu VKS mà Hạ Thừa vừa mới nói không chỉ là phiên bản giới hạn, mà còn là phiên bản đầu tiên, vì hắn và tổng tài của VKS khu vực Châu Á là bạn bè, cho nên đối phương mới tặng cho hắn mấy bình làm quà, có thể nói trước mắt trong quốc nội chỉ có một mình hắn có, mà hắn chỉ tặng cho một người, đó chính là Sở Hành Vân.

Hai ba tháng trước Hạ Thừa vô tình nghe được Sở Hành Vân than phiền, nói y mỗi ngày đều phải thức đêm tăng ca, tóc tai rụng như lông dê, không chừng đến một ngày nào đó chỉ còn cái đầu trọc lốc, mới tiện tay ném cho y một bình VKS, nhưng bây giờ mùi hương độc quyền chỉ có trên người Hạ Thừa hắn cùng y lại xuất hiện trên người một nữ nhân khác.

Trợ lý Tiếu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy ngày hôm nay, có biến rồi.

Ông chủ Ngô bị hắn lạnh nhạt một hồi lâu rốt cuộc cũng nhìn ra tâm tình hắn đang khó chịu, vì vậy mặt mày xám xịt hướng hắn cáo từ, lại ngoài ý muốn trước khi ra khỏi cửa nghe được hắn nói.

"Vụ án này không điều tra sâu hơn nữa cũng tốt, tôi sẽ nghĩ biện pháp."

Ông chủ Ngô luôn miệng nói khổ cực rồi, sau đó liền đi mất.

Hạ Thừa lúc này mới xanh mặt lấy di động ra tìm đến một cái tên, điện thoại chờ một hồi lâu mới bắt máy. Đầu bên kia vô cùng ồn ào, có thể nghe rõ ràng tiếng phóng viên huyên náo cùng âm thanh chụp ảnh, Sở Hành Vân không biết là đang mắng ai rống lên mấy câu 'mau lui về phía sau'. Sau đó lớn tiếng nói: "Làm sao vậy?"

Hạ Thừa: "Anh đang làm gì?"

Sở Hành Vân: "Nhặt xác! Có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì cúp máy đi."

Hạ Thừa: "Có việc, nhắc nhở anh một câu, hai đầu súc sinh của anh vẫn còn đang ở chỗ tôi. Nếu như buổi tối hôm nay trước mười hai giờ anh không mang chúng nó đi, tôi liền mang con đực đi thiến, cho con cái triệt sản luôn."

Sở Hành Vân không hiểu ra sao, lòng thầm mắng tiểu vương bát đản này lại nổi cơn điên gì. Hơn nữa gọi mèo lại dùng 'đầu' là sao? Không phải dùng 'con' sao?

Y lập tức đi thỉnh giáo Phó Diệc, Phó Diệc nói: "Là dùng 'con'."

Vì thế Sở Hành Vân âm thầm cười nhạo trong lòng một tiếng, gửi lại cho hắn một cái tin nhắn ngắn ngủi —— Thất học.