Đội điều tra hình sự của cục thành phố Ngân Giang, Kiều Sư Sư nghỉ ngơi chưa tới nửa ngày liền bị đoạt mệnh liên hoàn 'call' gọi cho tỉnh trở lại quay về đội điều tra hình sự, tiếp tục những chuỗi ngày làm trâu làm ngựa không ngày không đêm. Tại tổ thu thập tin tức, hai con mắt gấu trúc trợn trừng dày đặc sát khí, giống như nhân vật phản diện bị tẩu hỏa nhập ma trên phim truyền hình được đánh mắt màu khói, lâu lâu lại rít gào đòi giết núi giết sông giết người rất có nhịp điệu.
"Kiều mỹ nhân? Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao? Hôm qua vừa mới đi công tác trở về cùng Sở đội, nhanh như vậy đã trở về cương vị công tác khiến cho đám đàn ông chúng tôi thật không so bì nổi."
Kiều Sư Sư giống như nữ quỷ hàm oan mà chết quay đầu lại trừng nam cảnh sát vừa mới châm chọc kia, con ngươi đen sì sì đảo liên tục tràn đầy u oán: "Sáng sớm hôm nay lúc rời giường tôi phát hiện ra, kỳ kinh nguyệt của mình đến rồi."
Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng lại tràn ngập tính uy hiếp, nam cảnh sát liền bị kỳ kinh nguyệt của Kiều mỹ nhân dọa cho kinh sợ, lập tức lại gần giúp cô chỉnh lý lại đống tư liệu loạn thất bát tao.
Đáng sợ, kỳ kinh nguyệt của phụ nữ vốn đã không dễ chọc, huống chi đối phương còn là Kiều Sư Sư.
"Sư Sư!"
Tiếng của Sở Hành Vân xuyên qua hành lang thật dài truyền đến, vẫn như cũ trung khí mười phần, mạnh mẽ hữu lực, rất có sức lực chọc thủng màng nhĩ.
Kiều Sư Sư chộp lấy một chồng tài liệu hung hăng đập xuống cái máy in, dùng giọng nữ cao quãng tám đáp lại: "Có chuyện gì?"
Sở Hành Vân và cô giống như là đang hát đối với nhau: "Tư liệu, nhanh lên!"
Kiều Sư Sư ôm đống tài liệu mới in ra khỏi văn phòng tổ thu thập tin tức, lại nghe thấy Sở Hành Vân gọi: "Sư Sư!"
Kiều Sư Sư tựa như u linh xuất hiện ở cửa phòng họp, nhìn Sở Hành Vân ngồi ở vị trí đầu não trên chiếc bàn dài, yếu ớt nói: "Lại làm sao."
Sở Hành Vân đang vùi đầu lật xem những vụ án mất tích của hai năm trước, chiếc gạt tàn bên cạnh cắm đầy tàn thuốc còn chưa dập tắt hẳn. Trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, cả người xông đầy khói như đang ở chốn tiên cảnh, khói thuốc che khuất nửa bên mặt y, khiến cho y thoạt nhìn như tên đầu lĩnh thổ phỉ đang đạp lên người con tin, y cắn chặt đầu lọc cũng không ngẩng đầu lên: "Pha trà đi, nhớ cho nhiều lá trà chút."
Kiều Sư Sư rất muốn xông tới bóp chết y.
May là trước khi cô bạo phát đập tan mấy chén trà, Dương Khai Thái đã giành làm trước, pha cho nhân viên ngồi tham dự mỗi người một chén.
Dương Khai Thái da nộn thịt mềm mặt mày thanh tú, đúng khuôn mặt tiêu chuẩn của một thiếu gia nhà giàu. Thế nhưng vị thiếu gia này khiêm tốn cẩn thận làm việc luôn khiêm nhường, nhẫn nhục chịu khó, đáng tin cậy. Ở trong một đám cảnh viên do Sở Hành Vân dẫn đầu luôn bộc lộ hết tài năng, trở thành một hình tượng trong sạch rõ ràng của đội điều tra hình sự.
Cậu đem những bức ảnh chụp xác chết dán lên trên tường, sau đó hỏi Sở Hành Vân ngồi vị trí đầu não bàn hội nghị: "Đội trưởng, bắt đầu được chưa?"
Sở Hành Vân quăng tập án kiện trong tay xuống, chân đạp vào chân bàn, ghế tựa dưới mông lui về phía sau một đoạn: "Bắt đầu đi."
Dương Khai Thái dùng bút marking viết một hàng chữ xinh đẹp lên trên chiếc bảng trắng treo trên tường —— 418 án xác chết hồ Thanh Lăng.
Đây là thói quen của Dương Khai Thái, lúc cậu mới vào đội lần đầu tiên giảng giải vụ án khi đó cũng ngay lập tức đặt cho án tử một cái tên, mọi người lúc đó cũng không để ý, chỉ có Phó Diệc thoáng chỉ điểm một chút quy củ làm việc cho cậu, thế nhưng hiệu quả cũng không cao lắm. Không bao lâu cậu ta đã lại ngựa quen đường cũ, thế là tiện tay cầm một tập hồ sơ lên cũng có thể thấy được 'lời đề tựa' trên đó, đúng là thói quen khó bỏ. Thân là một kẻ lõi đời trong lực lượng cảnh sát, Sở Hành Vân tuy rằng đối với công tác điều tra hết sức chuyên nghiệp, thế nhưng tội phạm học lại là một môn học mang tính thực nghiệm xã hội nhiều hơn là kiến thức sách giáo khoa, những năm này y hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu một chút. Không biết là một vị học giả nổi tiếng nào đó đã từng nói, đặt tên cho một vụ án mạng hoặc biệt hiệu cho một kẻ giết người là việc làm chẳng hề thông minh, bởi vì cái 'khung' này sẽ hạn chế tư duy của điều tra viên. Càng quan trọng hơn là..., gắn một cái mác lên trên kẻ gây ra hung án chỉ bởi vì biểu hiện trước mắt.
Thế nhưng cậu trai Dương Khai Thái này hoàn toàn không dính dáng gì đến bốn chữ 'Cấp công cận lợi' (chỉ vì cái trước mắt), cậu ta thực sự rất kiên định, vững chắc. Sau này Sở Hành Vân mới biết, tên tiểu tử này hóa ra là một tác giả nghiệp dư, năng lực hành văn quả thực rất trâu bò, lúc còn ở trường đại học vì việc viết hộ luận văn công chức cho người ta mà nổi danh, cậu ta còn có thể viết những bản luận văn ở cả cấp chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp, được mệnh danh là 'Tiểu vương tử luận văn'.
'Tiểu vương tử luận văn' trước sau như một viết một cái 'tiêu đề' của chính mình xuống, sau đó nói với các cảnh viên ngồi bên dưới: "Ngày 18 tháng 4, cũng chính là ngày hôm nay, lúc 8h13p sáng, phát hiện ba xác chết tại công trường thi công hồ Thanh Lăng. Một nam một nữ, còn có một thai nhi, thai nhi là bị móc ra từ trong bụng của nữ thi. Bởi vậy suy đoán người chết rất có thể là một đôi vợ chồng hoặc tình nhân, trước mắt chưa xác định được danh tính. Thời gian đã quá lâu thi thể đã bị phân hủy, nguyên nhân cái chết không thể xác định được, chỉ có thể chờ đợi kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi. Nội tạng trong cơ thể người chết bị móc ra, cơ bản có thể kết luận là do hung thủ gây nên. Đồng thời thủ pháp gây án hết sức tàn nhẫn, tình huống này không ngoại trừ khả năng giết người trả thù, nếu như không phải là giết người trả thù mà là 'đam mê tội ác', vậy thì thủ pháp gây án của hung thủ rõ ràng đã trải qua một quá trình thăng cấp, trở nên tương đối thành thục. Nơi chúng ta phát hiện ra thi thể cách hồ Thanh Lăng không tới 100m, nếu như muốn huỷ thi diệt tích thì có thể cắt thi thể thành từng mảnh rồi ném vào trong hồ, dòng nước sẽ đẩy thi thể trôi ra sông Ngân Giang như vậy càng thêm sạch sẽ. Thế nhưng hung thủ lại lựa chọn chôn cất bọn họ, hơn nữa phương thức còn chẳng hề qua loa, điều này nói rõ —— "
Dương Khai Thái phân tích đến thời khắc mấu chốt, tốc độ nói bỗng nhiên thả chậm lại một chút, cậu theo thói quen hướng ánh mắt về phía Sở Hành Vân, có vẻ như là đang trưng cầu sự khẳng định từ y.
Cánh tay Sở Hành Vân đặt trên tay vịn ghế da chống đỡ trán, nhìn cậu khẽ gật đầu.
Dương Khai Thái hít một hơi, mặt hướng xuống phía dưới nói tiếp: "Nói rõ hung thủ có hối hận, thế nhưng thủ pháp hết sức hung tàn. Đã giết người lại còn móc thai nhi trong bụng nữ thi ra, sau đó dùng thùng gỗ khâm liệm chôn cất, so với cha mẹ bọc quần áo lại chôn cất, rõ ràng là cẩn thận hơn rất nhiều. Tôi hoài nghi hung thủ là nữ giới, hoặc là nam giới trẻ tuổi. Nhưng dựa theo khung xương của thi thể nam, thì không phải là một người phụ nữ có thể chế ngự được, hơn nữa thủ pháp gây án tàn nhẫn, dựa theo xác suất mà nói, nam giới có xác suất cao hơn nữ giới. Còn nữa, xét về phần nội tạng bị cắt ra còn chưa thối rữa hoàn toàn, bề mặt vết cắt lộn xộn nông sâu không đồng đều, cho nên hung khí mà hung thủ sử dụng không phải là một vũ khí sắc bén. Bởi vậy loại trừ khả năng giết người trả thù có mưu tính từ trước, đại thể là cảm xúc mãnh liệt phạm tội hoặc nhất thời nảy lòng tham, hơn nữa hắn ta/ cô ta có khí lực khá nhỏ, ít nhất không phải là sức mạnh của một nam giới trưởng thành, còn nữa hắn kinh nghiệm không đủ, bây giờ chúng ta muốn tìm hung thủ là nam giới, tương đối trẻ tuổi, có lẽ không giỏi giao tiếp với mọi người, tính cách tương đối quái gở. Ừm... tạm thời đây là những gì chúng ta có."
Kiều Sư Sư chỉ chỉ tài liệu trước mặt: "Kinh nghiệm không đủ? Tam Dương, cậu là có ý gì?"
Dương Khai Thái rời khỏi tấm bảng trắng bước về phía cô: "Sở đội cho rằng hung thủ giết người có thể là sát thủ liên hoàn."
Một nam cảnh viên mặt thường phục mở to hai mắt nhìn cậu: "Liên hoàn? Không phải cậu vừa mới nói hắn không đủ kinh nghiệm sao?"
Dương Khai Thái nhìn về phía Sở Hành Vân, muốn nghe xem y nói thế nào.
Sở Hành Vân dùng ngón tay cái ấn huyệt thái dương của chính mình, hai mắt nhắm lại không nhanh không chậm nói: "Làm sao cậu biết được, thi thể mà chúng ta phát hiện được, là đầu tiên hay là cuối cùng?"
Nói xong liền thẳng người dậy kéo ghế tiến về phía trước cạnh bàn, sau đó liền lật tài liệu vụ án trước mặt: "Tam Dương, đem cái mà các cậu được học, cái mà quá trình tiến hóa của sát thủ liên hoàn giảng giải một chút."
Dương Khai Thái: "Không có động cơ giết người, giết người để tiêu khiển, hưng phấn khi giết người, cuối cùng là giết người liên hoàn."
Sở Hành Vân ngẩng đầu lên nhìn quét một vòng những người đang ngồi, ngón tay khẽ bấu chặt mặt bàn: "Đều nghe hết cả chưa? Một vòng rồi lại một vòng, vừa rồi Tam Dương phân tích rất tốt, vụ án này có thể loại trừ khả năng giết người có mưu tính từ trước, hơn nữa thủ pháp gây án cao cấp hơn, cho nên có thể phán đoán thuộc vào loại 'Cảm xúc mãnh liệt phạm tội'. Đổi một cách giải thích khác, cứ cho là kẻ mà chúng ta đang tìm này không phải là một tên biến thái giết người hàng loạt, thế nhưng lần đầu tiên giết người mà có thể đem thi thể mổ xẻ đào móc nội tạng ra thì tôi chưa từng thấy qua, mọi việc đều cần có quá trình, sát thủ cũng cần phải có quá trình, bọn chúng sẽ tiến hóa từng bước một. Tôi cho rằng giết người mổ xác không phải là giai đoạn bắt đầu của 'thuyết tiến hóa'.
Các cảnh viên đang ngồi ở đây rơi vào trầm tư, chỉ có Dương Khai Thái lên tiếng nói: "Tôi đồng ý với quan điểm của Sở đội."
Sở Hành Vân cất cao giọng nói: "Hiện tại nhiệm vụ rất rõ ràng, tìm kiếm người mất tích những năm gần đây ở thành phố Ngân Giang, sau đó —— "
Còn chưa dứt lời, cửa phòng họp đột nhiên bị người đẩy ra, Phó Diệc nắm tay cầm đứng ở cửa, cặp kính gọng đen trên mặt hơi buông xuống sống mũi.
"Quảng trường Nặc Á phát sinh án mạng."
Ánh mắt Sở Hành Vân trầm xuống, đứng dậy cầm lấy áo khoác vắt trên ghế da: "Tam Dương đi theo anh."
Lúc này quảng trường Nặc Á đã bị phong tỏa, hai chiếc xe cảnh sát đậu trên vỉa hè, cảnh sát vũ trang mang cảnh phục màu đen phòng chống bạo động đang duy trì trật tự. Nơi đây đông nghẹt nhân viên văn phòng đi làm, bác gái lớn tuổi sáng sớm dậy đi mua thức ăn cùng với phụ huynh đưa con đi học, phóng tầm mắt qua đều là đầu người đang di chuyển, còn có quần chúng ăn dưa mơ mơ hồ hồ không rõ chuyện gì xảy ra đứng vây xem.
Sở Hành Vân lái xe đi ngang qua lối vào cửa chính của quảng trường Nặc Á đang bị phong tỏa, liếc mắt nhìn thoáng qua đám đông quần chúng xây xem, trực tiếp lái xe vòng tới con đường nhỏ. Chui vào trong rừng trúc đi nhanh tầm trăm mét, thấy bên trong quảng trường được bao quanh bởi rừng trúc có một cái hồ nhân tạo, có mấy cảnh sát đang đứng bên hồ.
"Sở đội."
"Một cảnh sát hình sự bước lên trước vài bước đón y, sau đó cùng y đi tới bên hiện trường vụ án."
"Tình huống thế nào?"
"Thời điểm công nhân vệ sinh đến quét dọn thì phát hiện ra xác chết, trước mắt suy đoán thời gian tử vong đã vượt quá năm tiếng đồng hồ."
Từ phía xa đã nhìn thấy hai bác sỹ pháp y mặc áo trắng dài ngồi xổm trên bãi cỏ cạnh cây liễu bên hồ nước, vốn là một buổi sáng sớm có thể ngắm hoa cỏ cây liễu đến say mê lòng người, thế mà lại bị một cỗ thi thể phá vỡ bầu không khí yên bình này.
Sở Hành Vân giẫm lên mặt cỏ còn đọng sương sớm đi tới bên cạnh người chết, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy một khuôn mặt cực kỳ trẻ tuổi. Mười sáu? Mười bảy? Nhiều lắm là mười tám đi, thiếu niên đang trong độ tuổi đi học mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, chân trần nằm nghiêng trên bãi cỏ ướt nhẹp, sắc mặt xanh trắng, hốc mắt đã biến thành màu đen, môi hơi mở ra, khóe môi chảy xuống nước bẩn, trên khuôn mặt đoan chính tràn ngập tử khí, lẽ ra là một cơ thể khỏe mạnh tràn đầy sức sống giờ đây chỉ còn lại một mảnh cứng ngắc. Dù cho Sở Hành Vân thường thấy người chết, y cũng không cách nào quen được với việc nhìn thấy một người tuổi còn trẻ như vậy đã mất đi sinh mệnh.
Một bác sĩ pháp y đã lớn tuổi nói với y: "Nguyên nhân cái chết là tim đột nhiên ngừng đập, trên thi thể không có vết thương trí mạng rõ ràng nào, để tôi làm một bản phân tích bệnh lý, xem có phải nguyên nhân do dị ứng hay không." Nói xong ông cầm một bình thuốc màu trắng cao cỡ nửa bàn tay, thở dài nói: "Dùng quá liều Olanzapine*, loại thuốc này có tác dụng phụ vô cùng lớn, có vẻ như cậu ấy đã ăn hết cả một lọ thuốc."
* Thuốc Olanzapine là một loại thuốc an thần (chống loạn thần) không điển hình. Thuốc này có nhiều đặc tính dược lý khác với thuốc chống loạn thần điển hình như ít tăng tiết prolactin, ít gây hội chứng ngoại tháp, ít gây loạn vận động muộn khi điều trị kéo dài. Olanzapine hiệu quả trên cả các biểu hiện dương tính, âm tính và ức chế của tâm thần phân liệt. Cơ chế tác dụng của thuốc Olanzapine khá phức tạp và chưa rõ hoàn toàn.
Sở Hành Vân cũng ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt xanh đen của thiếu niên một hồi, hỏi: "Ông cho là cậu ta uống thuốc tự sát?"
Vị pháp y già mỉm cười, tay phải cầm bình thuốc có chút run run đem bình thuốc bỏ vào trong túi vật chứng, "Đây chính là công việc của cậu, hiện trường quá sạch sẽ, tôi chỉ có thể giúp cậu được những thứ này,.... À, đúng rồi, đến gặp đồng nghiệp mới của cậu sau này, Chén Nhỏ, gọi cô đó."
Sở Hành Vân phóng tầm mắt ra xung quanh bãi cỏ tìm kiếm, thình lình một bàn tay đeo găng tay trắng giơ ra trước mặt. Một cô gái tóc ngắn khuôn mặt trái xoan đeo kính, làn da trắng nõn cười hì hì nhìn y: "Xin chào, Sở đội trưởng, em là học trò của thầy Trương, gọi là Tô Uyển, mọi người vẫn hay gọi em là Chén Nhỏ, anh cũng có thể gọi em là Chén Nhỏ."
Sở Hành Vân liếc nhìn bàn tay đeo găng tay trắng, lại nhìn khuôn mặt tròn trịa trắng nộn của cô, ừ một tiếng, lại nhìn ra xung quanh tìm kiếm.
Một buổi sáng đụng tới hai vụ án mạng, đối tác cũ lão Trương lại muốn về hưu, người tiếp nhận công việc lại là một cô gái còn trẻ như vậy, y thực sự không có tâm tình hoan nghênh đồng thời đùa giỡn đồng nghiệp mới.
Tô Uyển bị y lạnh mặt cũng không thèm để ý, rút tay về lại nói tiếp: "Sở đội trưởng, em đã sớm biết anh rồi, anh rất nổi danh ở trường đại học Kinh Châu của chúng ta. Anh học khóa 10, em học khóa 16, cũng có thể tính là học trưởng của em, vậy sau này em sẽ gọi anh là học trưởng nhé, học trưởng."
Sở Hành Vân: "Ôi chao, làm việc đi."
Nhân chứng là một bà lão đã lớn tuổi, so với lão Trương còn lớn hơn một chút, từ khi nhìn thấy người chết liền không dời nổi bước chân. Ngồi ở bên cạnh con đường mòn không ngừng kêu lên trời ạ, nói rằng bà ở cái tuổi này rồi còn gặp phải người chết là không may mắn, chính mình sẽ không sống được bao lâu nữa.
Dương Khai Thái hỏi bà mấy câu, bà chỉ lo cầu thần bái phật, hỏi mười câu trả lời được một câu coi như đã là lòng tốt của lão nhân gia.
Dương Khai Thái bất đắc dĩ hết cách với bà cụ, chỉ đành lắc lắc đầu với Sở Hành Vân.
Sở Hành Vân đứng lên, nước sương dính trên tay đã biến mất, y quay đầu nhìn nắng sớm chiếu xuống mặt hồ khói trắng lững lờ, hai cánh tay như cành tùng ủ rũ đang lần mò trong túi quần. Không nhìn tới chính diện thì chính là một tên lưu manh, vòng tới trước mặt nhìn tổng thể khuôn mặt cùng vóc dáng thì có thể cộng thêm điểm. Là một vị cảnh sát nhân dân anh tuấn đẹp trai tràn đầy năng lượng.
Y giơ tay gọi hai cảnh viên tới: "Đưa bà lão này đến bệnh viện kiểm tra một chút."
Bà lão tự nhận là được Diêm vương gia đuổi theo bị cảnh sát hộ tống đi tới bệnh viện, đang cùng Diêm vương gia cò kè mặc cả là một nhóm cảnh sát hình sự vẫn còn ở lại hiện trường thu thập chứng cứ.
Sở Hành Vân ngồi trên một băng ghế dài ở phía sau cách thi thể chưa đầy năm mét, người chết khi còn sống có lẽ đã từng ngồi qua. Hai khuỷu tay y chống trên đầu gối, hai bàn tay nắm lấy nhau đặt dưới cằm, trầm tĩnh nhìn thiếu niên đang nằm cách đó không xa, trong đầu cố gắng tưởng tượng bộ dạng của cậu khi còn sống.
Âm thanh ồn ào bốn phía từ từ biến mất, sắc trời cũng chậm rãi tối lại, trên bầu trời không trăng cũng không sao, màm đêm đen đặc. Chỉ có ánh sáng của đèn đường hắt ra một mảng mờ mịt, đất trời hoàn toàn yên tĩnh, con đường nhỏ trong rừng trúc bỗng nhiên truyền đến tiếng vang khe khẽ, bởi vì người đó không có đi giày, cho nên cơ hồ như là vô thanh vô tức ——
Một thiếu niên trong bộ đồ ngủ màu trắng đi từ từ tới bên băng ghế dài, ngồi xuống bên cạnh y. Sở Hành Vân nỗ lực nhìn khuôn mặt khi còn sống của cậu, lại phát hiện có cành liễu rủ xuống che khuất khuôn mặt cậu, như là bị một tấm mặt nạ màu đen bịt kín. Thiếu niên cứng ngắc ngồi trên ghế dài nhìn mặt hồ đen như mực. Thân thể dần dần bị sương đêm thấm đẫm ướt nhẹp, bóng dáng của cậu giống như là một vong hồn bị Hắc Bạch Vô Thường thả ra. Chỉ cần có một cơn gió thổi tới, là có thể đem cậu thổi tan. Bỗng nhiên, cậu cử động, cậu lấy ra một bình thuốc, đem tất cả viên thuốc trong bình đổ hết vào trong miệng. Rất nhanh, lồng ngực giống như bị một tảng đá đè nặng xuống khiến cho cậu đau đớn mà đứng lên, cậu che ngực gian nan rời khỏi băng ghế dài, cùng với ma quỷ tranh đoạt tính mạng của chính mình. Cậu đi về phía trước, một bước, hai bước, ba bước... sau đó cậu ngã xuống, từ từ ngừng thở. Hơi ấm trên thân thể dần tiêu tán, giống như những con chó con mèo chết ở ven đường đã mất đi linh hồn, biến thành một bộ xác chết cứng ngắc.
Sở Hành Vân nói: "Cậu ta uống nhiều thuốc như vậy, không thể không uống nước."
Dương Khai Thái nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy bình nước, khóe mắt liếc thấy có một cái thùng rác bên cạnh chiếc ghế gỗ, liền với vào trong thùng rác tìm kiếm, lại mượn găng tay của Tô Uyển lấy ra được ba chai nước khoáng.
"Sở đội, chỉ có mấy cái này."
"Mang về kiểm nghiệm."
Dương Khai Thái nghe theo bọc lại mấy chai nước rồi mới đứng lên hỏi: "Em không hiểu, coi như trong này có chai nước người chết đã uống qua, nhưng mà nó có thể giúp ích gì cho vụ án không?"
Sở Hành Vân hỏi ngược lại: "Nếu như cậu ta không có uống qua thì sao?"
Dương Khai Thái hơi suy nghĩ một chút, hai mắt sáng người, nhìn y nói: "Vậy đã nói rõ người chết không có uống nước? hoặc là nói, nước mà người chết uống... Không phải của chính mình!"
Nói xong lại nhíu nhíu mày: "Ngược lại, nếu cậu ta có uống qua chai nước thì sao?"
Sở Hành Vân đi tới bên cạnh thi thể thiếu niên, ngồi xổm người xuống nhìn hai mắt xanh đen, khuôn mặt tái nhợt của cậu, lại thấy bên khóe mắt có một vệt nước đã khô, tựa hồ có thể nhìn thấy khi còn sống cậu đã gắng sức giãy dụa. Đôi mắt xanh đen bỗng nhiên mở ra, để lộ đôi con ngươi tối tăm như màn đêm, nói với y: "Cứu tôi với."
"Một người một lòng tìm đến cái chết, bình thuốc tiện tay ném xuống, nhưng chai nước lại đem vứt vào thùng rác, có hợp lý không? Bất luận hiện trường có tìm được chai nước cậu ta đã uống hay không, đều chứng tỏ một vấn đề."
Sở Hành Vân bình tĩnh và chắc chắn nói: "Đây không phải là tự sát."
Thiếu niên ngồi trên ghế gỗ nhìn mặt hồ trầm tĩnh lại đang vô cùng sốt ruột chờ đợi người nào đó, thế nhưng người mà cậu chờ được lại chính là thần chết. Một tên ác ma ẩn mình trong bóng tối lặng yên không một tiếng động tiêu sái đi đến phía sau cậu, hắn nâng cằm cậu lên đem bình thuốc độc trí mạng rót hết vào trong cổ họng cậu, mở chai nước ra dốc vào trong miệng ép cậu phải nuốt xuống, cậu muốn chạy trốn, cậu hoảng loạn không tìm được đường đi chỉ có thể chạy tới bên hồ, lại ngã xuống trên bãi cỏ. Ác ma ẩn mình trong đêm tối chứng kiến cậu từ từ chết đi, sau đó mang theo linh hồn của cậu rời khỏi nơi không người này, tiện tay đem chai nước ném vào trong thùng rác.